Người Vợ Phật Hệ Của Thanh Niên Trí Thức Lạnh Lùng [Thập Niên 70]
Phát Điên
2024-11-09 13:10:42
Editor: TulaBachu1316
Nhưng mấu chốt chính là, đối với chồng tương lai của cô là Bùi Hành Chi, ngược lại Mạnh Vãn Thu không có cảm xúc lớn lao gì.
Cô cho rằng bọn họ giống nhau, bởi vì trong lòng đều có mục đích, nguyện vọng kết hôn ban đầu cũng không thuần túy, cho nên không hề để ý hay coi trọng đối tượng kết hôn của mình.
Nhưng hiện tại, Mạnh Vãn Thu cảm nhận được sự nghiêm túc trên người Bùi Hành Chi, cô có thể nhìn ra đối phương rất quý trọng hộp gỗ này.
Đôi tay Mạnh Vãn Thu thu về trước ngực, “Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Được người khác nghiêm túc đối đãi, khiến cho người ta thực sự cảm thấy vui vẻ.
Bùi Hành Chi cũng không ngoại lệ, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng tan biến, đổi lại là sự ấm áp hiếm thấy.
“Vậy, hai ngày sau gặp.”
“Hai ngày sau gặp.”
Hai ngày sau, chính là hôn lễ của Bùi Hành Chi và Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu đứng ở cổng, nhìn bóng Bùi Hành Chi rời đi trong ánh chiều tà, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chờ mong đối với cuộc hôn nhân này.
Quay về sân nhà họ Mạnh, mọi người đều đang bận rộn, hai ngày sau chính là hôn lễ, tuy rằng trong nhà sớm đã chuẩn bị, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Như mẹ Mạnh- Lý Lan Hương, cũng đã đi ra nhà phó đội trưởng thôn Thanh Hà, tìm vợ của phó đội trưởng, thím Lưu “thích hóng chuyện” trong thôn, làm phiền đối phương giúp tìm các thím, các chị em dâu trong thôn đến giúp một tay.
“Cái gì, tiểu Vãn nhà bà muốn lấy chồng sao?Là con trai nhà ai thế?”
Thím Lưu bị tin tức bất ngờ làm cho đột nhiên không phản ứng kịp, vén miếng lót giày trên chân, tiến lại ngồi gần mẹ Mạnh.
“Là trí thức Bùi của điểm thanh niên trí thức.”
“Thanh niên trí thức Bùi? Bùi Hành Chi?” Thím Lưu mở to hai mắt nhìn, cổ họng phát ra tiếng hét bén nhọn cao vút.
Mẹ Mạnh tức giận đánh thím Lưu một cái, “Nhỏ tiếng chút.”
“Sao lại là thanh niên trí thức Bùi, cậu ấy không phải là cùng Giang Tú Tú đó…” Thím Lưu nói 1 nửa, nhíu chặt lông mày, không nói tiếp câu sau.
Mẹ Mạnh hiện tại chính là ngày càng vừa mắt với con rể, thấy thím Lưu nói đến lời đồn về con rể, lập tức không vui, “Nói linh tinh gì vậy, thanh niên trí thức Bùi người ta trong sạch, là Giang Tú Tú đó không biết xấu hổ, tự mình quấn lấy, ảnh hưởng đến danh dự của thanh niên trí thức Bùi.”
“Được rồi, được rồi, bà cũng đừng hỏi thăm tình hình nhà tôi nữa, nhớ giúp tôi nói với người trong thôn một chút, hai ngày nữa là hôn lễ, nhớ tới giúp đỡ.”
Thấy thím Lưu còn định hỏi lại, mẹ Mạnh biết tật xấu của bà ta, hỏi đi hỏi lại là không ngừng, liền trực tiếp cắt ngang.
Dân quê đều như vậy, nhà nào có việc, thì từng nhà đều phải ra giúp đỡ nhau, cho nên mẹ Mạnh không khách khí với thím Lưu.
“Haizz, thời gian gấp gáp như vậy, thế thì hai vợ chồng trẻ sẽ ở đâu? Không thể đến ở điểm thanh niên trí thức chứ?”
Nhưng mấu chốt chính là, đối với chồng tương lai của cô là Bùi Hành Chi, ngược lại Mạnh Vãn Thu không có cảm xúc lớn lao gì.
Cô cho rằng bọn họ giống nhau, bởi vì trong lòng đều có mục đích, nguyện vọng kết hôn ban đầu cũng không thuần túy, cho nên không hề để ý hay coi trọng đối tượng kết hôn của mình.
Nhưng hiện tại, Mạnh Vãn Thu cảm nhận được sự nghiêm túc trên người Bùi Hành Chi, cô có thể nhìn ra đối phương rất quý trọng hộp gỗ này.
Đôi tay Mạnh Vãn Thu thu về trước ngực, “Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Được người khác nghiêm túc đối đãi, khiến cho người ta thực sự cảm thấy vui vẻ.
Bùi Hành Chi cũng không ngoại lệ, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng tan biến, đổi lại là sự ấm áp hiếm thấy.
“Vậy, hai ngày sau gặp.”
“Hai ngày sau gặp.”
Hai ngày sau, chính là hôn lễ của Bùi Hành Chi và Mạnh Vãn Thu.
Mạnh Vãn Thu đứng ở cổng, nhìn bóng Bùi Hành Chi rời đi trong ánh chiều tà, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chờ mong đối với cuộc hôn nhân này.
Quay về sân nhà họ Mạnh, mọi người đều đang bận rộn, hai ngày sau chính là hôn lễ, tuy rằng trong nhà sớm đã chuẩn bị, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như mẹ Mạnh- Lý Lan Hương, cũng đã đi ra nhà phó đội trưởng thôn Thanh Hà, tìm vợ của phó đội trưởng, thím Lưu “thích hóng chuyện” trong thôn, làm phiền đối phương giúp tìm các thím, các chị em dâu trong thôn đến giúp một tay.
“Cái gì, tiểu Vãn nhà bà muốn lấy chồng sao?Là con trai nhà ai thế?”
Thím Lưu bị tin tức bất ngờ làm cho đột nhiên không phản ứng kịp, vén miếng lót giày trên chân, tiến lại ngồi gần mẹ Mạnh.
“Là trí thức Bùi của điểm thanh niên trí thức.”
“Thanh niên trí thức Bùi? Bùi Hành Chi?” Thím Lưu mở to hai mắt nhìn, cổ họng phát ra tiếng hét bén nhọn cao vút.
Mẹ Mạnh tức giận đánh thím Lưu một cái, “Nhỏ tiếng chút.”
“Sao lại là thanh niên trí thức Bùi, cậu ấy không phải là cùng Giang Tú Tú đó…” Thím Lưu nói 1 nửa, nhíu chặt lông mày, không nói tiếp câu sau.
Mẹ Mạnh hiện tại chính là ngày càng vừa mắt với con rể, thấy thím Lưu nói đến lời đồn về con rể, lập tức không vui, “Nói linh tinh gì vậy, thanh niên trí thức Bùi người ta trong sạch, là Giang Tú Tú đó không biết xấu hổ, tự mình quấn lấy, ảnh hưởng đến danh dự của thanh niên trí thức Bùi.”
“Được rồi, được rồi, bà cũng đừng hỏi thăm tình hình nhà tôi nữa, nhớ giúp tôi nói với người trong thôn một chút, hai ngày nữa là hôn lễ, nhớ tới giúp đỡ.”
Thấy thím Lưu còn định hỏi lại, mẹ Mạnh biết tật xấu của bà ta, hỏi đi hỏi lại là không ngừng, liền trực tiếp cắt ngang.
Dân quê đều như vậy, nhà nào có việc, thì từng nhà đều phải ra giúp đỡ nhau, cho nên mẹ Mạnh không khách khí với thím Lưu.
“Haizz, thời gian gấp gáp như vậy, thế thì hai vợ chồng trẻ sẽ ở đâu? Không thể đến ở điểm thanh niên trí thức chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro