Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 16
2024-11-21 11:55:04
"Hoàng Thượng, tuy rằng bọn trộm không nhục nhã hạ thần như cách nhục nhã Tống thái phó, nhưng phủ của hạ thần cũng gặp nạn, gần như bị quét sạch không còn gì!"
"Hoàng Thượng, phủ đệ của thần còn có phần đỡ hơn, nhưng đồ ăn và vật dụng đáng giá thì chẳng còn thứ nào!"
"Hoàng Thượng, thần cũng không ngoại lệ!"
Chưa kể thì thôi, vừa kể ra mới khiến người giật mình, hoá ra có nhiều phủ bị cướp đến vậy.
Tống Phan Sơn nhìn đám đồng liêu mười mấy người đứng sau, lòng chợt dậy sóng.
Cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai, cớ gì mỗi người đều phải giẫm lên vết thương của ông ta!
Thuận An Đế trầm giọng nói: "Hoang đường! Sao có thể trong một đêm lại có người cướp sạch nhiều phủ đệ như thế! Các khanh chẳng lẽ nghĩ trẫm dễ bị lừa gạt thế sao?"
"Cướp sạch một phủ còn có thể gọi là có mục đích mà làm, nhưng một đêm cướp sạch mười mấy nhà, lại không có chút động tĩnh, chẳng phải là nói kinh thành của trẫm trị vì có hàng trăm ngàn sơ hở sao?"
"Hoàng Thượng bớt giận!" Mọi người kinh hãi quỳ sụp xuống, đồng thanh đáp, "Thần không hề có ý khi quân!"
"Hoàng Thượng phái người điều tra sẽ rõ, thần dù có gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt Hoàng Thượng!"
Ngụy Quốc công đứng dậy, vái chào rồi nói: "Hoàng Thượng, sáng nay trong thành truyền ra nhiều tin tức về các cửa hàng bị dọn sạch, chỉ e kẻ cắp này có thủ đoạn thông thiên."
Tống Phan Sơn lau mồ hôi trên trán, vội vàng nói: "Quốc công nói rất đúng, Hoàng Thượng, người nhất định phải bắt những nghịch tặc này và trừng trị nghiêm khắc! Trộm của lão thần thì không đáng, nhưng nếu có ngày nào đó chúng dám vào trong cung, đó mới là tội lỗi thực sự!"
Thuận An Đế nghe vậy, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
Thái tử Lý Huyền mỉm cười nói: "Những tên tiểu tặc này quả thật hành vi ác liệt, thật đáng giận! Nhưng Thái phó không cần lo lắng, hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, cho dù kẻ đó có ba đầu sáu tay cũng khó lòng lọt vào."
Lời của Thái tử khiến Thuận An Đế nguôi giận, giải tỏa phần nào nỗi bất mãn vừa dâng lên từ lời của Tống Thái phó.
Suy nghĩ một lúc, lão ta ra lệnh: "Ngụy thống lĩnh, việc này giao cho khanh đốc thúc, cần phải nhanh chóng điều tra ra hung thủ, bắt giữ kẻ cắp quy án!"
"Thần tuân chỉ!"
Một đêm mà có thể dọn sạch nhiều phủ đệ cùng cửa hàng như vậy, trong lòng Thuận An Đế vẫn cảm thấy khó tin, ngờ rằng các quan chỉ đang phóng đại sự việc, nên không coi trọng lắm.
Đôi mắt uy nghiêm của Hoàng đế quét qua bá quan: "Các ái khanh còn có việc gì muốn tấu chăng?"
Vị tả đô ngự sử trong triều, mặc triều phục đỏ, bước ra khỏi hàng tâu: "Hoàng Thượng, vi thần có việc khẩn cấp muốn khải tấu!"
"Hoàng Thượng, phủ đệ của thần còn có phần đỡ hơn, nhưng đồ ăn và vật dụng đáng giá thì chẳng còn thứ nào!"
"Hoàng Thượng, thần cũng không ngoại lệ!"
Chưa kể thì thôi, vừa kể ra mới khiến người giật mình, hoá ra có nhiều phủ bị cướp đến vậy.
Tống Phan Sơn nhìn đám đồng liêu mười mấy người đứng sau, lòng chợt dậy sóng.
Cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai, cớ gì mỗi người đều phải giẫm lên vết thương của ông ta!
Thuận An Đế trầm giọng nói: "Hoang đường! Sao có thể trong một đêm lại có người cướp sạch nhiều phủ đệ như thế! Các khanh chẳng lẽ nghĩ trẫm dễ bị lừa gạt thế sao?"
"Cướp sạch một phủ còn có thể gọi là có mục đích mà làm, nhưng một đêm cướp sạch mười mấy nhà, lại không có chút động tĩnh, chẳng phải là nói kinh thành của trẫm trị vì có hàng trăm ngàn sơ hở sao?"
"Hoàng Thượng bớt giận!" Mọi người kinh hãi quỳ sụp xuống, đồng thanh đáp, "Thần không hề có ý khi quân!"
"Hoàng Thượng phái người điều tra sẽ rõ, thần dù có gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt Hoàng Thượng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Quốc công đứng dậy, vái chào rồi nói: "Hoàng Thượng, sáng nay trong thành truyền ra nhiều tin tức về các cửa hàng bị dọn sạch, chỉ e kẻ cắp này có thủ đoạn thông thiên."
Tống Phan Sơn lau mồ hôi trên trán, vội vàng nói: "Quốc công nói rất đúng, Hoàng Thượng, người nhất định phải bắt những nghịch tặc này và trừng trị nghiêm khắc! Trộm của lão thần thì không đáng, nhưng nếu có ngày nào đó chúng dám vào trong cung, đó mới là tội lỗi thực sự!"
Thuận An Đế nghe vậy, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
Thái tử Lý Huyền mỉm cười nói: "Những tên tiểu tặc này quả thật hành vi ác liệt, thật đáng giận! Nhưng Thái phó không cần lo lắng, hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, cho dù kẻ đó có ba đầu sáu tay cũng khó lòng lọt vào."
Lời của Thái tử khiến Thuận An Đế nguôi giận, giải tỏa phần nào nỗi bất mãn vừa dâng lên từ lời của Tống Thái phó.
Suy nghĩ một lúc, lão ta ra lệnh: "Ngụy thống lĩnh, việc này giao cho khanh đốc thúc, cần phải nhanh chóng điều tra ra hung thủ, bắt giữ kẻ cắp quy án!"
"Thần tuân chỉ!"
Một đêm mà có thể dọn sạch nhiều phủ đệ cùng cửa hàng như vậy, trong lòng Thuận An Đế vẫn cảm thấy khó tin, ngờ rằng các quan chỉ đang phóng đại sự việc, nên không coi trọng lắm.
Đôi mắt uy nghiêm của Hoàng đế quét qua bá quan: "Các ái khanh còn có việc gì muốn tấu chăng?"
Vị tả đô ngự sử trong triều, mặc triều phục đỏ, bước ra khỏi hàng tâu: "Hoàng Thượng, vi thần có việc khẩn cấp muốn khải tấu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro