Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 5
2024-11-21 11:55:04
Mấy tiểu tử chưa nói hết lời đã tự an bài hết mọi chuyện, tiện thể cũng sắp xếp luôn cả phần của Lục Bùi Phong.
Tống Minh Diên cười ngặt nghẽo.
Ha ha ha!
Cô độc sống hết đời? Làm tiểu phu quân?
Mấy đứa nhỏ này, đúng là dám nói!
Thật sự đem thiếu tướng quân uy danh lẫy lừng biến thành tiểu phu quân, buồn cười không chịu nổi!
Lục Bùi Phong mặt đen lại, thô bạo lôi đám đệ đệ muội muội ríu rít kia ra ngoài, từng đứa bị đẩy ra khỏi phòng, để lại ánh mắt tiếc nuối đầy oán trách.
Nha hoàn và bà tử thức thời lui hết ra ngoài, trong hỉ phòng giờ chỉ còn lại Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên.
Nhìn nữ nhân không còn chút hình tượng nào đang cười ngã lăn trên giường, Lục Bùi Phong giữ khuôn mặt lạnh lùng, mặt không biểu cảm, chỉ yên lặng đứng chờ nàng cười xong.
Tống Minh Diên cuối cùng cũng ngưng cười, ngồi dậy. Vừa trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt đến khó gần của hắn, nàng lại suýt bật cười.
Nén xuống hết mọi suy nghĩ, nàng mới nghiêm túc nói:
“Khụ… Vậy… có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta nhất định sẽ nói đúng sự thật.”
“Giải thích đi.”
Lục Bùi Phong nói ngắn gọn, ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.
Hắn cao ráo, tuấn tú đến nỗi chỉ cần ngồi đó cũng tạo nên cảnh tượng đẹp mắt.
Giờ đây, đôi mắt đen sâu không chớp nhìn chằm chằm Tống Minh Diên, áp lực vô cùng lớn.
Tống Minh Diên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lục gia sắp tiêu đời rồi!”
Lời vừa dứt, một chiếc ly từ tay Lục Bùi Phong lao thẳng về phía nàng với tốc độ nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.
Tống Minh Diên nghiêng đầu, tránh sang bên cạnh.
Cẩu nam nhân, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nàng liếc hắn một cái: “Gấp gì chứ? Sao không nghe ta nói cho hết, đúng là tảng băng, chẳng có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào!”
“Nếu không có bà mối, ngươi chắc chắn cả đời chẳng cưới được vợ đâu!”
Tính tình lạnh nhạt, khô khan như đá, nói chuyện như gỗ, hở chút lại động tay động chân.
Ai mà gả cho ngươi thì đúng là xui xẻo!
Chiếc ly đập vào tường, vỡ vụn, trên bức tường còn hiện ra một vết lõm sâu.
“Ngươi là ai?” Lục Bùi Phong nhíu mày.
Tuy hắn không để tâm đến những tin đồn trong kinh thành, nhưng ít nhiều cũng rõ, một đại tiểu thư dưỡng khuê phòng tuyệt đối không thể có bản lĩnh như vậy.
Nàng vào tướng quân phủ này rốt cuộc có ý đồ gì?
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của hắn, Tống Minh Diên đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến là để cùng ngươi thương lượng một giao dịch.”
“Ta nói thẳng cho dễ hiểu, khỏi phải vòng vo. Tống Phan Sơn nhận được tin có người muốn mưu hại phủ tướng quân tội thông đồng với địch phản quốc, Hoàng thượng sẽ mượn cớ này để diệt trừ các ngươi.”
“Nhưng phủ Trấn Quốc tướng quân đã lập nhiều công trạng, không dễ gì bị bôi nhọ ngay được. Vì để bảo toàn danh tiếng, hắn sẽ tịch biên nhà lưu đày, cho các ngươi xuống biên cương chịu tội.”
Tống Minh Diên cười ngặt nghẽo.
Ha ha ha!
Cô độc sống hết đời? Làm tiểu phu quân?
Mấy đứa nhỏ này, đúng là dám nói!
Thật sự đem thiếu tướng quân uy danh lẫy lừng biến thành tiểu phu quân, buồn cười không chịu nổi!
Lục Bùi Phong mặt đen lại, thô bạo lôi đám đệ đệ muội muội ríu rít kia ra ngoài, từng đứa bị đẩy ra khỏi phòng, để lại ánh mắt tiếc nuối đầy oán trách.
Nha hoàn và bà tử thức thời lui hết ra ngoài, trong hỉ phòng giờ chỉ còn lại Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên.
Nhìn nữ nhân không còn chút hình tượng nào đang cười ngã lăn trên giường, Lục Bùi Phong giữ khuôn mặt lạnh lùng, mặt không biểu cảm, chỉ yên lặng đứng chờ nàng cười xong.
Tống Minh Diên cuối cùng cũng ngưng cười, ngồi dậy. Vừa trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt đến khó gần của hắn, nàng lại suýt bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nén xuống hết mọi suy nghĩ, nàng mới nghiêm túc nói:
“Khụ… Vậy… có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta nhất định sẽ nói đúng sự thật.”
“Giải thích đi.”
Lục Bùi Phong nói ngắn gọn, ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.
Hắn cao ráo, tuấn tú đến nỗi chỉ cần ngồi đó cũng tạo nên cảnh tượng đẹp mắt.
Giờ đây, đôi mắt đen sâu không chớp nhìn chằm chằm Tống Minh Diên, áp lực vô cùng lớn.
Tống Minh Diên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lục gia sắp tiêu đời rồi!”
Lời vừa dứt, một chiếc ly từ tay Lục Bùi Phong lao thẳng về phía nàng với tốc độ nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.
Tống Minh Diên nghiêng đầu, tránh sang bên cạnh.
Cẩu nam nhân, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nàng liếc hắn một cái: “Gấp gì chứ? Sao không nghe ta nói cho hết, đúng là tảng băng, chẳng có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không có bà mối, ngươi chắc chắn cả đời chẳng cưới được vợ đâu!”
Tính tình lạnh nhạt, khô khan như đá, nói chuyện như gỗ, hở chút lại động tay động chân.
Ai mà gả cho ngươi thì đúng là xui xẻo!
Chiếc ly đập vào tường, vỡ vụn, trên bức tường còn hiện ra một vết lõm sâu.
“Ngươi là ai?” Lục Bùi Phong nhíu mày.
Tuy hắn không để tâm đến những tin đồn trong kinh thành, nhưng ít nhiều cũng rõ, một đại tiểu thư dưỡng khuê phòng tuyệt đối không thể có bản lĩnh như vậy.
Nàng vào tướng quân phủ này rốt cuộc có ý đồ gì?
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của hắn, Tống Minh Diên đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến là để cùng ngươi thương lượng một giao dịch.”
“Ta nói thẳng cho dễ hiểu, khỏi phải vòng vo. Tống Phan Sơn nhận được tin có người muốn mưu hại phủ tướng quân tội thông đồng với địch phản quốc, Hoàng thượng sẽ mượn cớ này để diệt trừ các ngươi.”
“Nhưng phủ Trấn Quốc tướng quân đã lập nhiều công trạng, không dễ gì bị bôi nhọ ngay được. Vì để bảo toàn danh tiếng, hắn sẽ tịch biên nhà lưu đày, cho các ngươi xuống biên cương chịu tội.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro