Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 6
2024-11-04 15:02:17
Thông tin nàng đưa ra khiến đồng tử của Lục Bùi Phong thoáng co lại. Nếu chuyện này là thật, vì sao hắn không hề nhận được tin tức nào?
Hay là phủ Trấn Quốc tướng quân giờ đã bị phong tỏa, trở thành cá nằm trong rọ?
“Lời này là thật?”
Vì tầm quan trọng của sự việc, Lục Bùi Phong không thể không thận trọng.
“Ta đã gả vào đây rồi, lẽ nào còn phải nói dối?”
Tống Minh Diên không chút do dự mà bán đứng Tống phủ, trực tiếp nói ra lời cảnh cáo của nha hoàn hồi môn vừa nãy.
“Tống Phan Sơn vì bảo toàn Tống Minh Yên, dùng tính mạng nha hoàn bên cạnh ta uy hiếp, bắt ta thay thế Tống Minh Yên gả vào phủ tướng quân. Đó chính là lý do ta xuất hiện ở đây.”
“Nếu không phải phủ Trấn Quốc tướng quân gặp nạn, Tống Phan Sơn nào dám làm ra chuyện thay tân nương đắc tội đến vậy?”
Ánh mắt Lục Bùi Phong trầm hẳn lại. Từ khoảnh khắc vén khăn voan, lòng hắn đã nảy sinh nghi ngờ, hiện tại hắn đã tin lời nàng nói một nửa.
Hắn nhắm mắt lại, kiềm nén tâm trạng hỗn loạn, rồi mở mắt ra, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.
“Ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta?”
“Đàm phán với người thông minh quả là thoải mái!” Tống Minh Diên khẽ mỉm cười, đáp: “Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta để ổn định Tống Phan Sơn, chờ ta cứu được nha hoàn của ta ra, ngươi đưa cho ta một tờ thư hòa ly.”
“Đổi lại, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi trên đường lưu đày được an ổn, ăn uống không lo.”
“Nếu ngươi chưa yên tâm, thư hòa ly cũng có thể đợi đến khi ổn định ở nơi lưu đày rồi viết.”
Quyết định này, một phần là vì nàng cảm thấy nợ nguyên chủ, điều duy nhất mà bản thân có thể làm cho nàng ấy: cứu nha hoàn Hạnh Nhi, người mà nguyên chủ coi trọng nhất, và hộ tống những người trong phủ tướng quân một đoạn đường.
Theo như cốt truyện mà nàng biết, những người trong phủ Trấn Quốc tướng quân đều bị truy sát đến chết trên đường lưu đày.
Cẩu hoàng đế ngoài mặt ban lệnh lưu đày, nhưng thực chất không muốn bọn họ sống đến nơi đó.
Cuối cùng chỉ có Lục Bùi Phong là người duy nhất sống sót, nhưng cũng bị thương nặng mà trốn thoát, từ đó hắn gánh mối thù diệt tộc, sống âm thầm và trở thành kẻ phản nghịch lớn nhất trong triều.
Lục Bùi Phong trở nên như người không hồn, tồn tại chỉ để báo thù, cuối cùng đúng như nguyện vọng, hắn đã thành công tiêu diệt cẩu hoàng đế. Chỉ là khi trốn về vùng biên thành sau cuộc nổi loạn, hắn bị tân đế dùng trọng binh vây chặt, không muốn liên lụy đến bách tính trong thành nên đã tự vẫn trên thành lũy.
Nếu không phải vì cẩu hoàng đế lòng nghi kỵ quá nặng, kiêng dè uy tín của phủ Trấn Quốc tướng quân, trung thần Lục gia cũng không đến nỗi chịu thảm cảnh oan khuất mà chết nơi đất khách.
Hay là phủ Trấn Quốc tướng quân giờ đã bị phong tỏa, trở thành cá nằm trong rọ?
“Lời này là thật?”
Vì tầm quan trọng của sự việc, Lục Bùi Phong không thể không thận trọng.
“Ta đã gả vào đây rồi, lẽ nào còn phải nói dối?”
Tống Minh Diên không chút do dự mà bán đứng Tống phủ, trực tiếp nói ra lời cảnh cáo của nha hoàn hồi môn vừa nãy.
“Tống Phan Sơn vì bảo toàn Tống Minh Yên, dùng tính mạng nha hoàn bên cạnh ta uy hiếp, bắt ta thay thế Tống Minh Yên gả vào phủ tướng quân. Đó chính là lý do ta xuất hiện ở đây.”
“Nếu không phải phủ Trấn Quốc tướng quân gặp nạn, Tống Phan Sơn nào dám làm ra chuyện thay tân nương đắc tội đến vậy?”
Ánh mắt Lục Bùi Phong trầm hẳn lại. Từ khoảnh khắc vén khăn voan, lòng hắn đã nảy sinh nghi ngờ, hiện tại hắn đã tin lời nàng nói một nửa.
Hắn nhắm mắt lại, kiềm nén tâm trạng hỗn loạn, rồi mở mắt ra, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta?”
“Đàm phán với người thông minh quả là thoải mái!” Tống Minh Diên khẽ mỉm cười, đáp: “Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta để ổn định Tống Phan Sơn, chờ ta cứu được nha hoàn của ta ra, ngươi đưa cho ta một tờ thư hòa ly.”
“Đổi lại, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi trên đường lưu đày được an ổn, ăn uống không lo.”
“Nếu ngươi chưa yên tâm, thư hòa ly cũng có thể đợi đến khi ổn định ở nơi lưu đày rồi viết.”
Quyết định này, một phần là vì nàng cảm thấy nợ nguyên chủ, điều duy nhất mà bản thân có thể làm cho nàng ấy: cứu nha hoàn Hạnh Nhi, người mà nguyên chủ coi trọng nhất, và hộ tống những người trong phủ tướng quân một đoạn đường.
Theo như cốt truyện mà nàng biết, những người trong phủ Trấn Quốc tướng quân đều bị truy sát đến chết trên đường lưu đày.
Cẩu hoàng đế ngoài mặt ban lệnh lưu đày, nhưng thực chất không muốn bọn họ sống đến nơi đó.
Cuối cùng chỉ có Lục Bùi Phong là người duy nhất sống sót, nhưng cũng bị thương nặng mà trốn thoát, từ đó hắn gánh mối thù diệt tộc, sống âm thầm và trở thành kẻ phản nghịch lớn nhất trong triều.
Lục Bùi Phong trở nên như người không hồn, tồn tại chỉ để báo thù, cuối cùng đúng như nguyện vọng, hắn đã thành công tiêu diệt cẩu hoàng đế. Chỉ là khi trốn về vùng biên thành sau cuộc nổi loạn, hắn bị tân đế dùng trọng binh vây chặt, không muốn liên lụy đến bách tính trong thành nên đã tự vẫn trên thành lũy.
Nếu không phải vì cẩu hoàng đế lòng nghi kỵ quá nặng, kiêng dè uy tín của phủ Trấn Quốc tướng quân, trung thần Lục gia cũng không đến nỗi chịu thảm cảnh oan khuất mà chết nơi đất khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro