Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 7
2024-11-04 15:02:17
Tống Minh Diên chỉ có thể hộ tống những người này an toàn đến nơi lưu đày. Còn có tránh được tai kiếp truy sát tại đó hay không, tất cả còn phụ thuộc vào vận mệnh của họ.
Hạnh Nhi là người duy nhất nguyên chủ xem trọng, phủ tướng quân là nơi mà nguyên chủ kính ngưỡng. Nếu có thể giúp nàng ấy bảo vệ những người này, có lẽ sẽ giúp nàng ấy vơi bớt tiếc nuối.
Lục Bùi Phong vô cùng lý trí, không hề bị lời hứa hẹn kia làm choáng ngợp. Đến tận hôm nay, hắn và Tống Minh Diên chưa từng có bất kỳ liên hệ nào, hắn không thể hiểu được lý do nàng muốn giúp đỡ mình.
“Nếu ngươi thực sự có năng lực bảo vệ phủ tướng quân an toàn trên đường lưu đày, sao có thể bị Tống Phan Sơn uy hiệp chứ?” Lục Bùi Phong thẳng thắn đặt câu hỏi.
Đôi mắt hắn sắc bén: “Nếu chuyện lưu đày là thật, một khi Hoàng thượng đã hạ quyết tâm xử tội Lục gia, ta cũng không dám đảm bảo người trong Lục gia sẽ an toàn trên đường lưu đày. Nếu ngươi thực sự có năng lực này, một cái phủ thái phó chẳng là gì với ngươi cả.”
Không hổ danh là người quyết đoán, nhanh chóng đã nhận ra vấn đề mấu chốt.
Ánh mắt Tống Minh Diên hiện lên nét tán thưởng, cũng không có ý định giấu giếm.
Nàng và nguyên chủ tính cách khác nhau một trời một vực, với sự nhạy bén của Lục Bùi Phong, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra.
Lừa dối một lần sẽ cần vô số lời dối trá khác để bù đắp, quá mất công. Thay vì che che giấu giấu, chi bằng cứ thành thật thừa nhận.
Nghĩ vậy, Tống Minh Diên liền nói: “Ta không phải là Tống Minh Diên ban đầu, nhưng nợ nàng ấy một ân tình.”
“Về việc ta có năng lực bảo đảm người trong phủ tướng quân an toàn trên đường lưu đày hay không …”
Tống Minh Diên không nói nhiều, trực tiếp biểu diễn một tay cách không lấy vật, đem bầu rượu trên bàn bay về tay mình.
“Giờ thì ngươi tin chưa?”
Nói bao nhiêu cũng không có tác dụng bằng hành động trực tiếp như vậy.
Ánh mắt Lục Bùi Phong hơi rung động.
Nếu hắn không nhầm, chiếc bầu rượu kia đã biến mất trong không khí và trống không xuất hiện trên tay nàng.
Đây là… pháp thuật?
Tuy rằng người thường không hay nhắc đến yêu ma quái dị, nhưng Lục Bùi Phong luôn tin rằng trên đời còn có nhiều điều vượt qua tầm hiểu biết của mình.
Chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Sau một lát trầm ngâm, hắn nói: “Ta đồng ý.”
Phủ tướng quân một lòng trung nghĩa, không hề cảnh giác trước Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thực sự quyết tâm xử lý phủ tướng quân, tai kiếp này tránh không khỏi, lưu đày là điều tất yếu.
Có một người mang thần kỹ như nàng đi cùng, không nghi ngờ gì chính là thêm một sự bảo đảm.
Chỉ trong thời gian ngắn, Lục Bùi Phong đã đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho phủ tướng quân.
Hắn nhìn Tống Minh Diên: “Ngươi định làm như thế nào?”
Hạnh Nhi là người duy nhất nguyên chủ xem trọng, phủ tướng quân là nơi mà nguyên chủ kính ngưỡng. Nếu có thể giúp nàng ấy bảo vệ những người này, có lẽ sẽ giúp nàng ấy vơi bớt tiếc nuối.
Lục Bùi Phong vô cùng lý trí, không hề bị lời hứa hẹn kia làm choáng ngợp. Đến tận hôm nay, hắn và Tống Minh Diên chưa từng có bất kỳ liên hệ nào, hắn không thể hiểu được lý do nàng muốn giúp đỡ mình.
“Nếu ngươi thực sự có năng lực bảo vệ phủ tướng quân an toàn trên đường lưu đày, sao có thể bị Tống Phan Sơn uy hiệp chứ?” Lục Bùi Phong thẳng thắn đặt câu hỏi.
Đôi mắt hắn sắc bén: “Nếu chuyện lưu đày là thật, một khi Hoàng thượng đã hạ quyết tâm xử tội Lục gia, ta cũng không dám đảm bảo người trong Lục gia sẽ an toàn trên đường lưu đày. Nếu ngươi thực sự có năng lực này, một cái phủ thái phó chẳng là gì với ngươi cả.”
Không hổ danh là người quyết đoán, nhanh chóng đã nhận ra vấn đề mấu chốt.
Ánh mắt Tống Minh Diên hiện lên nét tán thưởng, cũng không có ý định giấu giếm.
Nàng và nguyên chủ tính cách khác nhau một trời một vực, với sự nhạy bén của Lục Bùi Phong, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra.
Lừa dối một lần sẽ cần vô số lời dối trá khác để bù đắp, quá mất công. Thay vì che che giấu giấu, chi bằng cứ thành thật thừa nhận.
Nghĩ vậy, Tống Minh Diên liền nói: “Ta không phải là Tống Minh Diên ban đầu, nhưng nợ nàng ấy một ân tình.”
“Về việc ta có năng lực bảo đảm người trong phủ tướng quân an toàn trên đường lưu đày hay không …”
Tống Minh Diên không nói nhiều, trực tiếp biểu diễn một tay cách không lấy vật, đem bầu rượu trên bàn bay về tay mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giờ thì ngươi tin chưa?”
Nói bao nhiêu cũng không có tác dụng bằng hành động trực tiếp như vậy.
Ánh mắt Lục Bùi Phong hơi rung động.
Nếu hắn không nhầm, chiếc bầu rượu kia đã biến mất trong không khí và trống không xuất hiện trên tay nàng.
Đây là… pháp thuật?
Tuy rằng người thường không hay nhắc đến yêu ma quái dị, nhưng Lục Bùi Phong luôn tin rằng trên đời còn có nhiều điều vượt qua tầm hiểu biết của mình.
Chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Sau một lát trầm ngâm, hắn nói: “Ta đồng ý.”
Phủ tướng quân một lòng trung nghĩa, không hề cảnh giác trước Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thực sự quyết tâm xử lý phủ tướng quân, tai kiếp này tránh không khỏi, lưu đày là điều tất yếu.
Có một người mang thần kỹ như nàng đi cùng, không nghi ngờ gì chính là thêm một sự bảo đảm.
Chỉ trong thời gian ngắn, Lục Bùi Phong đã đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho phủ tướng quân.
Hắn nhìn Tống Minh Diên: “Ngươi định làm như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro