Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 8
2024-11-21 11:55:04
Tống Minh Diên không ngờ Lục Bùi Phong lại đồng ý nhanh như vậy, nàng vốn nghĩ phải tốn thêm chút công sức.
Phải nói rằng, hợp tác với một người như hắn thực sự rất thoải mái, vừa đáng tin cậy, lại thông minh biết lắng nghe, hơn nữa còn có thể chịu đựng áp lực tốt. Bỏ qua tính khí lạnh lùng, thì hắn quả là người hoàn hảo.
Tống Minh Diên cũng không khách sáo, nói thẳng: “Ngươi đưa ta đến phủ thái phó.”
“Thứ tốt ở phủ thái phó chắc chắn không ít, không lấy trộm thì thật là tiếc.”
Gã cha ruột nhẫn tâm đưa con gái vào đường cùng, cùng ả mẹ kế độc ác khắc nghiệt, không dọn sạch tài phú của bọn họ thì thật có lỗi với thân thể này.
Nghe vậy, mắt Lục Bùi Phong lóe lên: “Ta có danh sách quan lại tham ô, còn có cả bản đồ phủ đệ của bọn họ. Đồ tốt trong phủ bọn họ cũng không kém gì phủ thái phó.”
“Hộ bộ thượng thư Vương Mậu lợi dụng chức quyền để biển thủ tiền thuế, thậm chí ngầm tích lũy tài sản riêng. Hắn tham ô hai vạn lượng hoàng kim, mười lăm vạn lượng bạc trắng, xây một biệt phủ sang trọng ở thành tây để nuôi mỹ nhân. Chỉ vì một nụ cười của nàng ta, hắn còn bỏ tiền chế tác một chiếc giường bằng ngọc trắng.”
“Lại bộ thượng thư Thái Trung Lương nhận hối lộ, bán quan mua chức, sống xa hoa dâm dật, thích nuôi luyến đồng, chỉ trong một năm đã biển thủ hơn vạn lượng hoàng kim, hai mươi vạn lượng bạc trắng.”
“Nội các thủ phụ Lý Duy nuốt quân lương, lơ là biên phòng, ức hiếp bách tính, không chuyện ác nào không làm. Chỉ riêng một biệt viện tư tàng của hắn đã chứa hàng vạn lượng hoàng kim, bạc trắng.”
Lục Bùi Phong liệt kê một hơi mười mấy tên tham quan, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Bọn chúng đều mua nhiều cửa hàng, nhà riêng trong kinh thành, ta biết rõ từng nơi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Trộm một nhà cũng là trộm, chi bằng nhiều nhà cùng một lúc.”
Nếu phủ tướng quân bị kết tội lưu đày, thì kẻ nào cũng đừng mong thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Nghe được tin tức tốt, ánh mắt Tống Minh Diên sáng lên rực rỡ. Nàng còn đang lo không có nơi nào để đi “thu hoạch” tài sản đây!
“Chỉ cần ngươi có thể đưa ta đến những chỗ đó, ta sẽ dọn sạch tất cả!”
Lời nàng khiến Lục Bùi Phong thấy yên tâm hơn, xem ra ý định của hắn đã đúng.
“Ngươi chờ ta một khắc, ta sẽ sắp xếp.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, xoay người bước nhanh ra khỏi hỉ phòng.
Phải nói rằng, hợp tác với một người như hắn thực sự rất thoải mái, vừa đáng tin cậy, lại thông minh biết lắng nghe, hơn nữa còn có thể chịu đựng áp lực tốt. Bỏ qua tính khí lạnh lùng, thì hắn quả là người hoàn hảo.
Tống Minh Diên cũng không khách sáo, nói thẳng: “Ngươi đưa ta đến phủ thái phó.”
“Thứ tốt ở phủ thái phó chắc chắn không ít, không lấy trộm thì thật là tiếc.”
Gã cha ruột nhẫn tâm đưa con gái vào đường cùng, cùng ả mẹ kế độc ác khắc nghiệt, không dọn sạch tài phú của bọn họ thì thật có lỗi với thân thể này.
Nghe vậy, mắt Lục Bùi Phong lóe lên: “Ta có danh sách quan lại tham ô, còn có cả bản đồ phủ đệ của bọn họ. Đồ tốt trong phủ bọn họ cũng không kém gì phủ thái phó.”
“Hộ bộ thượng thư Vương Mậu lợi dụng chức quyền để biển thủ tiền thuế, thậm chí ngầm tích lũy tài sản riêng. Hắn tham ô hai vạn lượng hoàng kim, mười lăm vạn lượng bạc trắng, xây một biệt phủ sang trọng ở thành tây để nuôi mỹ nhân. Chỉ vì một nụ cười của nàng ta, hắn còn bỏ tiền chế tác một chiếc giường bằng ngọc trắng.”
“Lại bộ thượng thư Thái Trung Lương nhận hối lộ, bán quan mua chức, sống xa hoa dâm dật, thích nuôi luyến đồng, chỉ trong một năm đã biển thủ hơn vạn lượng hoàng kim, hai mươi vạn lượng bạc trắng.”
“Nội các thủ phụ Lý Duy nuốt quân lương, lơ là biên phòng, ức hiếp bách tính, không chuyện ác nào không làm. Chỉ riêng một biệt viện tư tàng của hắn đã chứa hàng vạn lượng hoàng kim, bạc trắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bùi Phong liệt kê một hơi mười mấy tên tham quan, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Bọn chúng đều mua nhiều cửa hàng, nhà riêng trong kinh thành, ta biết rõ từng nơi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Trộm một nhà cũng là trộm, chi bằng nhiều nhà cùng một lúc.”
Nếu phủ tướng quân bị kết tội lưu đày, thì kẻ nào cũng đừng mong thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Nghe được tin tức tốt, ánh mắt Tống Minh Diên sáng lên rực rỡ. Nàng còn đang lo không có nơi nào để đi “thu hoạch” tài sản đây!
“Chỉ cần ngươi có thể đưa ta đến những chỗ đó, ta sẽ dọn sạch tất cả!”
Lời nàng khiến Lục Bùi Phong thấy yên tâm hơn, xem ra ý định của hắn đã đúng.
“Ngươi chờ ta một khắc, ta sẽ sắp xếp.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, xoay người bước nhanh ra khỏi hỉ phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro