Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 9
2024-11-04 15:02:17
Tống Minh Diên nghĩ đến việc hành động sau đó, biết rằng sẽ phải thu vào không gian rất nhiều đồ đạc, nên không chần chừ, lập tức tiến vào không gian riêng của mình.
Không gian của nàng là một linh vực được trói định với hồn thể.
Bên trong ngập tràn linh lực cuồn cuộn, có một mảnh đất đen mênh mông và dòng suối trong vắt chảy qua.
So với vẻ trống trải lúc ban đầu, giờ đây rất nhiều nơi đã được nàng trồng các loại linh dược và cây linh thảo, không thiếu các loại linh quả quý hiếm.
Ngoài ra, còn có một tòa cung điện lưu ly nguy nga lơ lửng giữa trời, mây trắng từ linh khí ngưng tụ bao phủ xung quanh, mái cong góc cạnh, cột trụ chạm trổ tinh tế, thoạt nhìn tựa như Thiên cung.
Bên trong Lưu Ly Điện là Linh Bảo Các, nơi nàng đã tích góp vô số kỳ trân dị bảo, pháp khí, linh khí và các loại bảo vật hiếm thấy từ Tu Tiên giới.
Chỉ tiếc rằng, hiện tại những bảo vật đó đều không thể sử dụng.
Không rõ là do nàng chưa bắt đầu tu luyện hay do quy tắc của thế giới này giới hạn, nhưng các phàm vật vẫn có thể tùy ý thu vào.
Thời gian cấp bách, Tống Minh Diên đành tạm gác lại sự tiếc nuối này.
Nàng thiết lập một khu vực Phàm Bảo Các trong cung điện rộng lớn, tiện tay bỏ vào đó các phát quan và trang sức, rồi thay một bộ y phục gọn nhẹ.
Đúng lúc nàng sắp xếp xong, Lục Bùi Phong cũng đã quay trở lại.
Không biết hắn đã sắp xếp thế nào, nhưng khi Tống Minh Diên bước ra ngoài sân thì không thấy bóng dáng của nha hoàn hay bà tử nào cả.
Nàng đưa mắt nhìn về phía Lục Bùi Phong.
Lúc này, hắn đã thay y phục hỉ, khoác lên mình một bộ áo đen nghiêm nghị, toát lên khí thế uy nghiêm, tựa như một con chim ưng trong đêm tối, lãnh ngạo, cô độc mà tuyệt mỹ.
Thấy nàng nhìn qua, Lục Bùi Phong đưa tay ném cho nàng một gói giấy dầu, "Ăn chút đi."
Tống Minh Diên đón lấy, chưa kịp ngạc nhiên vì người lạnh lùng này lại có lúc để tâm chu đáo như vậy thì hắn đã để lại một bóng lưng.
"Đuổi theo."
Tống Minh Diên đã quá quen với sự lạnh lùng của hắn.
Nhìn nam nhân nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường, nàng cũng chỉ vội vàng cắn hai miếng bánh bao trong gói giấy dầu rồi theo sát phía sau.
Ngoài trời lạnh buốt thấu xương, từng bông tuyết rơi xuống rào rạt, giờ Dậu còn chưa tới nhưng bầu trời đã đen kịt.
Hai bóng người trong bộ y phục đen một trước một sau chạy về hướng phủ thái phó, băng qua mái nhà, vượt qua tường cao, tốc độ cực nhanh.
Tống Minh Diên không chịu thua, gặp mạnh liền mạnh hơn, nhờ vào kinh nghiệm và thân thủ từ kiếp trước mà nàng theo kịp tốc độ của Lục Bùi Phong.
Đến khi đứng trước phủ thái phó, nàng mới nhận ra đôi chân mình đã mềm nhũn như hai sợi mì, chỉ vì ganh đua mà quên mất bản thân không đủ sức bám theo.
Không gian của nàng là một linh vực được trói định với hồn thể.
Bên trong ngập tràn linh lực cuồn cuộn, có một mảnh đất đen mênh mông và dòng suối trong vắt chảy qua.
So với vẻ trống trải lúc ban đầu, giờ đây rất nhiều nơi đã được nàng trồng các loại linh dược và cây linh thảo, không thiếu các loại linh quả quý hiếm.
Ngoài ra, còn có một tòa cung điện lưu ly nguy nga lơ lửng giữa trời, mây trắng từ linh khí ngưng tụ bao phủ xung quanh, mái cong góc cạnh, cột trụ chạm trổ tinh tế, thoạt nhìn tựa như Thiên cung.
Bên trong Lưu Ly Điện là Linh Bảo Các, nơi nàng đã tích góp vô số kỳ trân dị bảo, pháp khí, linh khí và các loại bảo vật hiếm thấy từ Tu Tiên giới.
Chỉ tiếc rằng, hiện tại những bảo vật đó đều không thể sử dụng.
Không rõ là do nàng chưa bắt đầu tu luyện hay do quy tắc của thế giới này giới hạn, nhưng các phàm vật vẫn có thể tùy ý thu vào.
Thời gian cấp bách, Tống Minh Diên đành tạm gác lại sự tiếc nuối này.
Nàng thiết lập một khu vực Phàm Bảo Các trong cung điện rộng lớn, tiện tay bỏ vào đó các phát quan và trang sức, rồi thay một bộ y phục gọn nhẹ.
Đúng lúc nàng sắp xếp xong, Lục Bùi Phong cũng đã quay trở lại.
Không biết hắn đã sắp xếp thế nào, nhưng khi Tống Minh Diên bước ra ngoài sân thì không thấy bóng dáng của nha hoàn hay bà tử nào cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đưa mắt nhìn về phía Lục Bùi Phong.
Lúc này, hắn đã thay y phục hỉ, khoác lên mình một bộ áo đen nghiêm nghị, toát lên khí thế uy nghiêm, tựa như một con chim ưng trong đêm tối, lãnh ngạo, cô độc mà tuyệt mỹ.
Thấy nàng nhìn qua, Lục Bùi Phong đưa tay ném cho nàng một gói giấy dầu, "Ăn chút đi."
Tống Minh Diên đón lấy, chưa kịp ngạc nhiên vì người lạnh lùng này lại có lúc để tâm chu đáo như vậy thì hắn đã để lại một bóng lưng.
"Đuổi theo."
Tống Minh Diên đã quá quen với sự lạnh lùng của hắn.
Nhìn nam nhân nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường, nàng cũng chỉ vội vàng cắn hai miếng bánh bao trong gói giấy dầu rồi theo sát phía sau.
Ngoài trời lạnh buốt thấu xương, từng bông tuyết rơi xuống rào rạt, giờ Dậu còn chưa tới nhưng bầu trời đã đen kịt.
Hai bóng người trong bộ y phục đen một trước một sau chạy về hướng phủ thái phó, băng qua mái nhà, vượt qua tường cao, tốc độ cực nhanh.
Tống Minh Diên không chịu thua, gặp mạnh liền mạnh hơn, nhờ vào kinh nghiệm và thân thủ từ kiếp trước mà nàng theo kịp tốc độ của Lục Bùi Phong.
Đến khi đứng trước phủ thái phó, nàng mới nhận ra đôi chân mình đã mềm nhũn như hai sợi mì, chỉ vì ganh đua mà quên mất bản thân không đủ sức bám theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro