Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Lén Mua Quần Áo...

2024-11-19 09:05:52

Khi đến bãi đỗ xe.

Tần Nặc bất chợt quay người, nhìn về phía Hạ Khinh Nhan.

Hạ Khinh Nhan giật mình: “Anh định làm gì vậy?”

Tần Nặc mỉm cười, nhìn thẳng vào cô: “Em đoán thử xem anh định làm gì?”

Từ ghế sau, ba đứa nhỏ vỗ tay reo lên vui sướng:

“Yeah yeah, ba sắp hôn mẹ rồi!”

“Trên tivi đều diễn vậy mà!”

“Ba, mau hôn mẹ đi!”

“Ba ~~”

Hạ Khinh Nhan: …

Nhất định phải bàn kỹ với ba đứa nhỏ xem chúng học mấy thứ này ở đâu ra.

Nhưng giờ không phải là lúc tính toán việc này, khuôn mặt Tần Nặc ngày càng sát gần.

Cô hầu như có thể nghe thấy tiếng thở của anh!

Chẳng lẽ... anh thật sự định hôn cô sao?

Vậy cô phải làm sao đây?

Hạ Khinh Nhan nhanh chóng tháo dây an toàn, định nhảy xuống xe vào phút chót.

Nhưng ngay giây sau đó.

Cửa bên cạnh cô đã được mở ra.

Tần Nặc: “Giúp em mở cửa thôi.”

Hạ Khinh Nhan: …

Người này đúng là!

Cô tự mình mở cửa không được à?

“Xuống xe thôi, anh đi bế mấy đứa nhỏ nào.”

Hạ Khinh Nhan bối rối bước xuống xe.

Ba đứa nhỏ thất vọng ra mặt: “Ba, sao ba không hôn mẹ vậy?”

“Đúng rồi đấy, mấy lần ba cũng không hôn mẹ, con không vui!”

Tần Nặc: “Hahaha, các con này... để lần sau ba hôn được không?”

Đi phía trước, Hạ Khinh Nhan dừng chân một chút.

Còn có lần sau nữa sao?

Không không, nhất định không được có lần sau.

Ba đứa nhỏ chẳng hiểu gì: “Vậy nếu ba không hôn mẹ, ba hôn các con được không?”

Quả Quả gật gù liên tục.

Noãn Noãn hơi phân vân, cũng đứng nép sau Khả Khả.

Tần Nặc nhìn thấy cảnh đó, lòng bỗng mềm nhũn.

Ba đứa nhỏ này, thật sự là dễ thương vô cùng.

“Được, nhưng mà!”

“Còn có điều kiện nữa! Không được hôn lên môi, biết không?”

Ba đứa nhỏ ngơ ngác: “Tại sao ạ?”

Tần Nặc: “Vì các con là con gái, ba là đàn ông. Sau này, nếu người đàn ông khác muốn hôn các con, cũng không được hôn môi, biết không?”

“À mà không, ngoại trừ ba ra, không được để đàn ông khác chạm vào!”

“Biết chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba đứa nhỏ ngây thơ gật đầu.

Cuối cùng, Hạ Khả Khả đáp lại trước: “Biết rồi, ba ơi!”

Hạ Quả Quả: “Quả Quả cũng biết rồi!”

Hạ Noãn Noãn cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Nặc lúc đó mới đưa mặt ra: “Nào, hôn đi!”

Hạ Khả Khả chạy ào tới, ôm lấy mặt Tần Nặc, hôn cái “chụt” lên má anh.

Hạ Quả Quả theo sau ngay tức khắc.

Đến lượt Hạ Noãn Noãn.

Từ xa, Hạ Khinh Nhan nhìn thấy cảnh tượng ấy, vội nói: “Noãn Noãn không thích tiếp xúc với người khác đâu...”

Thế nhưng, cô chưa kịp dứt lời, đã thấy Hạ Noãn Noãn chỉ ngập ngừng một lúc rồi cũng chạy đến bên Tần Nặc.

Nhưng con bé nhút nhát, chỉ dám chạm nhẹ lên má Tần Nặc.

Động tác nho nhỏ ấy khiến Hạ Noãn Noãn đỏ bừng cả mặt.

Con bé xấu hổ đến mức không dám nhìn ba nữa, trốn sang một bên ngượng ngùng.

Tần Nặc cảm thấy lòng mình ấm áp.

Ba đứa nhỏ này, thật sự là đáng yêu và ấm áp vô cùng.

Anh nhìn lại Hạ Khinh Nhan, thấy cô lộ vẻ sững sờ.

Tần Nặc: “Sao vậy? Em cũng muốn tới hôn một cái à?”

Hạ Khinh Nhan: …

Cô nhanh chóng quay đi: “Đi thôi!”

Tần Nặc nhìn theo cô, phát hiện đôi tai cô đỏ ửng.

Khinh Nhan của hiện tại vẫn giống như kiếp trước, xấu hổ là đỏ tai trước tiên.

Anh nắm tay ba đứa nhỏ đi tiếp.

---

Lúc này.

Cô đến góc khuất để nghe điện thoại, còn Tần Nặc dẫn ba đứa nhỏ đứng chờ.

Vẻ mặt Hạ Khinh Nhan dần trở nên nghiêm trọng: “Buổi tiệc vào thứ Hai tới, tôi biết rồi!”

“Tôi sẽ tìm bạn trai đi cùng, yên tâm đi!”

“Ừ, vậy nhé.”

Tần Nặc ngạc nhiên: “Tiệc rượu?”

Hạ Khinh Nhan: “Ừ, một bữa tiệc quy tụ các tiểu thư ở Giang Ninh. Nhiều năm qua tôi đều dự một mình, vì…”

Cô không nói hết câu.

Hạ Khinh Nhan liền đổi giọng: “Ba tôi lo sợ người ta lại nói ra nói vào. Đi thôi, chúng ta đi dạo phố nào.”

Hạ Khinh Nhan vẫn chưa biết nên nói thế nào với ba về chuyện của Tần Nặc.

Nhưng trong buổi tiệc, cô đã quyết định sẽ dẫn anh theo.

Tần Nặc: “Nếu là tiệc rượu, để anh đi cùng em nhé?”

Hạ Khinh Nhan hơi sững sờ.

Cô vốn định chuẩn bị kỹ càng để nói chuyện này với Tần Nặc.

Anh trước kia làm công việc giao hàng nhiều năm, có lẽ sẽ thấy sợ hãi trước những tình huống như vậy.

Hơn nữa, khi xuất hiện với tư cách là người đàn ông của một bà mẹ đơn thân, anh sẽ dễ bị người ta bàn tán.

Thậm chí có thể bị gắn mác ăn bám.

Dù cô muốn nuôi Tần Nặc, nhưng cũng không muốn anh phải chịu khó xử vì điều đó, bởi mỗi người đều có lòng tự trọng của riêng mình.

Nhưng không ngờ, anh lại tự đề nghị đi cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh chắc chứ? Anh biết mình sẽ đối mặt với điều gì chứ?”

Tần Nặc gật đầu: “Biết chứ, nên anh không yên tâm khi để em đi một mình, anh sẽ đi cùng em.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Nặc, Hạ Khinh Nhan gật đầu: “Được, vậy anh đi cùng tôi.”

Nói xong.

Cô quay người bước đi trước.

Tần Nặc mỉm cười, dắt ba đứa nhỏ đi theo sau.

Đi một lúc.

Hạ Khinh Nhan quay lại nhìn Tần Nặc: “Tôi có chút việc phải giải quyết ở tầng trên. Anh cứ dẫn các con đi dạo quanh đây. Thích gì thì cứ ghi sổ của tôi.”

Tần Nặc không nhịn được cười: “Được rồi, vợ yêu.”

Khinh Nhan của kiếp này, thật sự có chút đáng yêu.

Cô đúng là định nuôi anh thật rồi.

Sau khi Hạ Khinh Nhan đi, anh dẫn ba đứa nhỏ chơi ở khu vui chơi trẻ em gần đó.

Lúc này.

Trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.

Hạ Khinh Nhan vừa bước ra khỏi thang máy, liền đi thẳng đến một tiệm may đo vest cao cấp.

Ông chủ vừa thấy cô đã bước ra đón: “Tổng Giám đốc Hạ, sao cô lại đến đây? Lại mua đồ cho ba cô ạ?”

Hạ Khinh Nhan lắc đầu: “Không phải, lần này là cho…”

Cô suy nghĩ một chút, chưa biết nên gọi Tần Nặc là gì.

Cuối cùng quyết định nói thẳng.

“Là cho bạn trai tôi!”

“Ồ? Tổng Giám đốc Hạ có bạn trai rồi sao?”

Hạ Khinh Nhan: “Việc không liên quan thì đừng hỏi, làm mẫu mới nhất của tiệm các anh, tôi muốn chất liệu tốt nhất. Giá cao chút cũng không sao. Ngoài ra, cà vạt cũng phải là mẫu thiết kế từ nhà thiết kế hàng đầu.”

“Kích thước tôi sẽ gửi qua điện thoại, mai tôi cần có ngay.”

Hạ Khinh Nhan cũng từng học thiết kế.

Cho nên, cô đã ngắm Tần Nặc nhiều lần, cơ bản là nắm được kích cỡ của anh.

“Được, Tổng giám đốc Hạ, cô cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt!”

“Ừm.”

Hạ Khinh Nhan gật đầu, ngồi bàn bạc chi tiết cùng ông chủ tiệm.

Cùng lúc đó.

Tầng dưới.

Sau khi chơi một lát,

Tần Nặc chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Anh Tần?”

“Thật là anh à? Tôi còn định gọi anh rủ đi uống một chầu!”

“Gặp nhau thật đúng lúc!”

Tần Nặc quay lại, nhận ra Đổng Thành Lập.

Ba đứa nhỏ cũng thấy chú, mỗi đứa cầm một quả bóng, ngọt ngào chào: “Chào chú Đổng ạ.”

Đổng Thành Lập vẫy tay với các bé.

Sau đó anh ta tới gần Tần Nặc, cẩn thận hỏi: “Anh Tần, có phải anh thiếu tiền lắm không?”

Tần Nặc ngạc nhiên: “Sao anh lại hỏi thế?”

Đổng Thành Lập: “Nếu không, tại sao anh lại nhận làm... à không, lại làm công việc bảo mẫu, chăm sóc con cho người khác chứ?”

“Anh Tần, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nói là, anh đã giúp tôi rất nhiều, nếu cần tiền hay việc làm, tôi có thể giúp anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Số ký tự: 0