Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Bệnh Yêu Rồi À?
2024-11-19 09:05:52
Mấy hôm nay công việc của cô rất quan trọng, tuyệt đối không cho phép cơ thể xảy ra vấn đề gì.
"Chuyện gì vậy, Giám đốc Hạ? Có nghiêm trọng không? Cần tôi qua đó không?" Thẩm Duyệt lo lắng hỏi.
Hạ Khinh Nhan vội nói: "Không cần, không cần đâu, muộn rồi. Nhà tôi có tủ thuốc mà. Cô chỉ cần nói tôi uống thuốc gì, tôi tự đi uống là được."
Thẩm Duyệt: "À? Vậy cũng được. Giám đốc Hạ, cô có triệu chứng gì?"
Hạ Khinh Nhan: "Chỉ là... lúc đầu cảm thấy tim đập nhanh, sau đó mặt cũng hơi nóng lên, không thoải mái lắm!"
"Nhưng chỉ có lúc đó thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi."
Thẩm Duyệt: "Lúc nào cơ?"
Hạ Khinh Nhan cắn môi nói: "Chính là... vừa nãy có một người đàn ông đang mát-xa cho tôi..."
"Đàn ông á?" Thẩm Duyệt kêu lên kinh ngạc.
Hạ Khinh Nhan: "Không như cô nghĩ đâu. Nói chung là khi anh ấy mát-xa cho tôi thì tôi cảm thấy không thoải mái!"
Thẩm Duyệt: "Ờ... xin phép hỏi một chút, Giám đốc Hạ, có phải chỉ có lúc ở trước mặt anh ấy cô mới như vậy không?"
Vừa nghe câu này, Hạ Khinh Nhan ngây người ra.
"Hình như... đúng thế."
"Phụt..."
Thẩm Duyệt không nhịn được bật cười: "Giám đốc Hạ, chẳng lẽ cô thích anh ấy rồi?"
"Hả? Không thể nào!"
"Sao lại không thể? Thấy đàn ông mà đỏ mặt, tim đập nhanh, đó chính là thích mà!"
Hạ Khinh Nhan: ...
Cô thích Tần Nặc sao?
Sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào!
Cô không có, không hề!
"Đừng nói linh tinh nữa, cuối cùng tôi phải uống thuốc gì đây?"
"Ờ..."
Thẩm Duyệt bối rối: "Chuyện này... hay là cô cứ nghỉ ngơi một chút, để mai xem thế nào?"
Hạ Khinh Nhan: "Nhưng mai tôi phải đi làm mà!"
Thẩm Duyệt: "Giám đốc Hạ, mai là cuối tuần đấy, cô không thể nghỉ ngơi một hôm sao? Dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo phố, thư giãn chút đi!"
"Không thì tinh thần căng thẳng mãi sẽ rất dễ sinh bệnh. Cô cũng không phải cái máy mà."
Nghe vậy, Hạ Khinh Nhan mới gật đầu: "Được thôi, vậy mai tôi nghỉ thử xem!"
Thẩm Duyệt: "Ừ, nếu có vấn đề gì thì gọi tôi nhé."
Nói rồi, Thẩm Duyệt liền cúp máy.
Hạ Khinh Nhan nằm trên giường, suy ngẫm lời Thẩm Duyệt vừa nói, bỗng dưng cảm thấy mình phát điên.
Cô ôm chặt chăn rồi nhắm mắt lại.
Thế nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Cô lấy điện thoại ra, mở trình tìm kiếm, gõ dòng chữ: "Trên thế giới này, có khả năng tái sinh bị mất trí nhớ không?"
Ngay lập tức.
Trên thanh tìm kiếm hiện ra hàng loạt tiểu thuyết xuyên không.
Cùng các câu chuyện đàn ông trọng sinh quay về quá khứ, trổ tài đánh bại đối thủ.
Hạ Khinh Nhan: ...
Cô đang làm gì vậy?
Cô thật sự tin vào lời Tần Nặc nói sao?
Điên mất, điên mất rồi!
Cô lăn qua lăn lại trên giường đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Còn Tần Nặc cũng đã ngủ sớm.
Trong đầu, giọng nói của hệ thống lại vang lên.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ nhân đôi điểm may mắn *10, đạt được 1000 điểm may mắn."
"Quay số trúng thưởng."
"Chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng khiêu vũ giao tiếp."
"Lưu ý, kỹ năng này sẽ hòa nhập với bản thân ký chủ, ký chủ sẽ sở hữu kỹ thuật khiêu vũ đỉnh cao."
---
Sáng hôm sau, Hạ Khinh Nhan cứ nghĩ mình sẽ có quầng thâm mắt.
Nhưng.
Soi gương, cô phát hiện bản thân vẫn rạng rỡ như thường.
Chẳng lẽ là do mặt nạ của Tần Nặc?
Tần Nặc cũng đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Khinh Nhan rửa mặt xong, ra ngoài thấy anh đang bỏ đồ ăn vào hộp cơm.
Chiếc hộp đó là Tần Nặc mua cho cô hôm trước.
Hạ Khinh Nhan đi tới, ngăn anh lại: "Không cần đâu, hôm nay tôi không đi làm, không cần mang cơm."
"Vậy sao? Tốt quá! Hôm nay định làm gì?"
Hạ Khinh Nhan nghĩ một lát, nhớ lại lời Thẩm Duyệt tối qua: "Hay là dẫn ba đứa nhỏ đi dạo phố?"
"Được."
Ăn xong, Tần Nặc liền dẫn ba đứa bé ra ngoài.
Bốn người họ đi phía trước, Hạ Khinh Nhan đi sau.
Đi một lúc, cô phát hiện ba đứa nhỏ không còn bám lấy mình nữa.
Cô khẽ cau mày.
Dù trước đây cô cũng từng thấy chúng quá bám người, nhưng giờ tự dưng lại có chút hụt hẫng.
Đang nghĩ ngợi, Tần Nặc quay lại: "Bà xã, nhanh lên nào."
Ba đứa nhỏ cũng chạy về, nắm tay cô: "Mẹ ơi, nhanh lên!"
"Không thì ba dắt mẹ nhé, mẹ mệt rồi, đi không nổi."
Nói rồi.
Tiểu Quả Quả liền đưa tay mẹ cho Tần Nặc.
Hạ Khinh Nhan: ...
Tần Nặc cười, đưa tay ra, con bé đúng là con gái ruột của anh, ngoan quá!
Tuy nhiên.
Tay anh còn chưa kịp chạm vào Hạ Khinh Nhan thì cô đã nhanh chóng rụt tay lại: "Không cần, tôi tự đi được, đi nào đi nào!"
Cô bước nhanh lên phía trước, như sợ bị ai đuổi theo.
Ba đứa nhỏ thắc mắc: "Ba ơi, mẹ sao thế?"
Tần Nặc: "Không sao đâu, mẹ các con xấu hổ đấy."
Ba đứa nhỏ: "Haha, mẹ cũng biết xấu hổ nữa hả~~"
"Mẹ dễ thương quá ~~"
Bốn người nhanh chóng tới ga-ra.
Tần Nặc bế ba đứa nhỏ lên xe mình, nhìn thấy Hạ Khinh Nhan định đi lấy chiếc Ferrari của mình.
Anh mở cửa xe, nhìn cô: "Khinh Nhan."
Hạ Khinh Nhan hơi sững lại, quay đầu nhìn.
Tần Nặc chỉ vào ghế phụ của mình: "Ngồi đây đi."
Hạ Khinh Nhan: "Không cần!"
Cô phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, nếu không chỉ khiến bản thân càng ngày càng kỳ lạ thôi.
Tần Nặc: "Các con à, mẹ người ta đều ngồi ghế phụ cạnh ba có phải không?"
Tiểu Khả Khả: "Đúng rồi đúng rồi!"
Tiểu Noãn Noãn gật đầu.
Tiểu Quả Quả: "Vậy tại sao mẹ không ngồi cạnh bố! Huhu ~~ Mẹ ơi!"
Hạ Khinh Nhan: ...
Tần Nặc nhướn mày: "Thấy chưa, nếu em không ngồi, anh không dỗ nổi chúng đâu."
Hạ Khinh Nhan: ...
Người đàn ông này thật sự nắm rõ ba đứa nhỏ như lòng bàn tay.
Điên mất rồi!
Cô đành phải đến bên cạnh Tần Nặc, mặt không biểu cảm lên xe.
Được toại nguyện, Tần Nặc giơ ngón tay cái về phía ba đứa nhỏ.
Ba đứa cười khúc khích: "Hihi~~"
"Xuất phát thôi!"
"Đi dạo phố cùng ba mẹ thôi!"
---
Trong văn phòng tập đoàn Lập Tân.
Đổng Thành Lập sau khi sắp xếp xong công việc liền quay về công ty, định ngồi làm việc cho qua thời gian.
Nếu không, anh ta rất dễ không kiềm chế được mà tìm đến gặp ba mẹ nuôi.
Ngồi một lúc, anh ta nhận được cuộc gọi từ thư ký: "Đổng tổng, có tin tức về người đàn ông ở nhà tổng giám đốc Hạ rồi!"
"Hửm? Ở đâu?"
"Tôi gửi qua email rồi, có cả ảnh nữa!"
"Được!"
Cúp máy, Đổng Thành Lập chỉnh đốn lại, mở email.
Ngay sau đó.
Anh ta trợn mắt kinh ngạc: "Trời ạ, đây chẳng phải là anh Tần sao?"
Lúc này anh ta mới hiểu vì sao hôm qua mình lại thấy ba đứa nhỏ quen thuộc đến vậy!
Chẳng phải là con của Khinh Nhan sao?
Không chỉ bao nuôi một người đàn ông, Khinh Nhan còn để cậu ấy chăm sóc con?
Khinh Nhanh tin tưởng cậu ấy đến vậy sao?
Không đúng!
Có gì đó không đúng!
Anh Tần này thà ăn bám cũng không muốn nhận tiền của mình sao?
Người tốt như cậu ấy, chẳng lẽ bị lừa rồi?
Đổng Thành Lập càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Anh ta quyết định liên lạc với anh Tần, giúp đỡ cậu ấy!
Nếu anh Tần cần tiền, anh ta thừa sức mà…
"Chuyện gì vậy, Giám đốc Hạ? Có nghiêm trọng không? Cần tôi qua đó không?" Thẩm Duyệt lo lắng hỏi.
Hạ Khinh Nhan vội nói: "Không cần, không cần đâu, muộn rồi. Nhà tôi có tủ thuốc mà. Cô chỉ cần nói tôi uống thuốc gì, tôi tự đi uống là được."
Thẩm Duyệt: "À? Vậy cũng được. Giám đốc Hạ, cô có triệu chứng gì?"
Hạ Khinh Nhan: "Chỉ là... lúc đầu cảm thấy tim đập nhanh, sau đó mặt cũng hơi nóng lên, không thoải mái lắm!"
"Nhưng chỉ có lúc đó thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi."
Thẩm Duyệt: "Lúc nào cơ?"
Hạ Khinh Nhan cắn môi nói: "Chính là... vừa nãy có một người đàn ông đang mát-xa cho tôi..."
"Đàn ông á?" Thẩm Duyệt kêu lên kinh ngạc.
Hạ Khinh Nhan: "Không như cô nghĩ đâu. Nói chung là khi anh ấy mát-xa cho tôi thì tôi cảm thấy không thoải mái!"
Thẩm Duyệt: "Ờ... xin phép hỏi một chút, Giám đốc Hạ, có phải chỉ có lúc ở trước mặt anh ấy cô mới như vậy không?"
Vừa nghe câu này, Hạ Khinh Nhan ngây người ra.
"Hình như... đúng thế."
"Phụt..."
Thẩm Duyệt không nhịn được bật cười: "Giám đốc Hạ, chẳng lẽ cô thích anh ấy rồi?"
"Hả? Không thể nào!"
"Sao lại không thể? Thấy đàn ông mà đỏ mặt, tim đập nhanh, đó chính là thích mà!"
Hạ Khinh Nhan: ...
Cô thích Tần Nặc sao?
Sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào!
Cô không có, không hề!
"Đừng nói linh tinh nữa, cuối cùng tôi phải uống thuốc gì đây?"
"Ờ..."
Thẩm Duyệt bối rối: "Chuyện này... hay là cô cứ nghỉ ngơi một chút, để mai xem thế nào?"
Hạ Khinh Nhan: "Nhưng mai tôi phải đi làm mà!"
Thẩm Duyệt: "Giám đốc Hạ, mai là cuối tuần đấy, cô không thể nghỉ ngơi một hôm sao? Dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo phố, thư giãn chút đi!"
"Không thì tinh thần căng thẳng mãi sẽ rất dễ sinh bệnh. Cô cũng không phải cái máy mà."
Nghe vậy, Hạ Khinh Nhan mới gật đầu: "Được thôi, vậy mai tôi nghỉ thử xem!"
Thẩm Duyệt: "Ừ, nếu có vấn đề gì thì gọi tôi nhé."
Nói rồi, Thẩm Duyệt liền cúp máy.
Hạ Khinh Nhan nằm trên giường, suy ngẫm lời Thẩm Duyệt vừa nói, bỗng dưng cảm thấy mình phát điên.
Cô ôm chặt chăn rồi nhắm mắt lại.
Thế nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Cô lấy điện thoại ra, mở trình tìm kiếm, gõ dòng chữ: "Trên thế giới này, có khả năng tái sinh bị mất trí nhớ không?"
Ngay lập tức.
Trên thanh tìm kiếm hiện ra hàng loạt tiểu thuyết xuyên không.
Cùng các câu chuyện đàn ông trọng sinh quay về quá khứ, trổ tài đánh bại đối thủ.
Hạ Khinh Nhan: ...
Cô đang làm gì vậy?
Cô thật sự tin vào lời Tần Nặc nói sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điên mất, điên mất rồi!
Cô lăn qua lăn lại trên giường đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Còn Tần Nặc cũng đã ngủ sớm.
Trong đầu, giọng nói của hệ thống lại vang lên.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ nhân đôi điểm may mắn *10, đạt được 1000 điểm may mắn."
"Quay số trúng thưởng."
"Chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng khiêu vũ giao tiếp."
"Lưu ý, kỹ năng này sẽ hòa nhập với bản thân ký chủ, ký chủ sẽ sở hữu kỹ thuật khiêu vũ đỉnh cao."
---
Sáng hôm sau, Hạ Khinh Nhan cứ nghĩ mình sẽ có quầng thâm mắt.
Nhưng.
Soi gương, cô phát hiện bản thân vẫn rạng rỡ như thường.
Chẳng lẽ là do mặt nạ của Tần Nặc?
Tần Nặc cũng đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Khinh Nhan rửa mặt xong, ra ngoài thấy anh đang bỏ đồ ăn vào hộp cơm.
Chiếc hộp đó là Tần Nặc mua cho cô hôm trước.
Hạ Khinh Nhan đi tới, ngăn anh lại: "Không cần đâu, hôm nay tôi không đi làm, không cần mang cơm."
"Vậy sao? Tốt quá! Hôm nay định làm gì?"
Hạ Khinh Nhan nghĩ một lát, nhớ lại lời Thẩm Duyệt tối qua: "Hay là dẫn ba đứa nhỏ đi dạo phố?"
"Được."
Ăn xong, Tần Nặc liền dẫn ba đứa bé ra ngoài.
Bốn người họ đi phía trước, Hạ Khinh Nhan đi sau.
Đi một lúc, cô phát hiện ba đứa nhỏ không còn bám lấy mình nữa.
Cô khẽ cau mày.
Dù trước đây cô cũng từng thấy chúng quá bám người, nhưng giờ tự dưng lại có chút hụt hẫng.
Đang nghĩ ngợi, Tần Nặc quay lại: "Bà xã, nhanh lên nào."
Ba đứa nhỏ cũng chạy về, nắm tay cô: "Mẹ ơi, nhanh lên!"
"Không thì ba dắt mẹ nhé, mẹ mệt rồi, đi không nổi."
Nói rồi.
Tiểu Quả Quả liền đưa tay mẹ cho Tần Nặc.
Hạ Khinh Nhan: ...
Tần Nặc cười, đưa tay ra, con bé đúng là con gái ruột của anh, ngoan quá!
Tuy nhiên.
Tay anh còn chưa kịp chạm vào Hạ Khinh Nhan thì cô đã nhanh chóng rụt tay lại: "Không cần, tôi tự đi được, đi nào đi nào!"
Cô bước nhanh lên phía trước, như sợ bị ai đuổi theo.
Ba đứa nhỏ thắc mắc: "Ba ơi, mẹ sao thế?"
Tần Nặc: "Không sao đâu, mẹ các con xấu hổ đấy."
Ba đứa nhỏ: "Haha, mẹ cũng biết xấu hổ nữa hả~~"
"Mẹ dễ thương quá ~~"
Bốn người nhanh chóng tới ga-ra.
Tần Nặc bế ba đứa nhỏ lên xe mình, nhìn thấy Hạ Khinh Nhan định đi lấy chiếc Ferrari của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mở cửa xe, nhìn cô: "Khinh Nhan."
Hạ Khinh Nhan hơi sững lại, quay đầu nhìn.
Tần Nặc chỉ vào ghế phụ của mình: "Ngồi đây đi."
Hạ Khinh Nhan: "Không cần!"
Cô phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, nếu không chỉ khiến bản thân càng ngày càng kỳ lạ thôi.
Tần Nặc: "Các con à, mẹ người ta đều ngồi ghế phụ cạnh ba có phải không?"
Tiểu Khả Khả: "Đúng rồi đúng rồi!"
Tiểu Noãn Noãn gật đầu.
Tiểu Quả Quả: "Vậy tại sao mẹ không ngồi cạnh bố! Huhu ~~ Mẹ ơi!"
Hạ Khinh Nhan: ...
Tần Nặc nhướn mày: "Thấy chưa, nếu em không ngồi, anh không dỗ nổi chúng đâu."
Hạ Khinh Nhan: ...
Người đàn ông này thật sự nắm rõ ba đứa nhỏ như lòng bàn tay.
Điên mất rồi!
Cô đành phải đến bên cạnh Tần Nặc, mặt không biểu cảm lên xe.
Được toại nguyện, Tần Nặc giơ ngón tay cái về phía ba đứa nhỏ.
Ba đứa cười khúc khích: "Hihi~~"
"Xuất phát thôi!"
"Đi dạo phố cùng ba mẹ thôi!"
---
Trong văn phòng tập đoàn Lập Tân.
Đổng Thành Lập sau khi sắp xếp xong công việc liền quay về công ty, định ngồi làm việc cho qua thời gian.
Nếu không, anh ta rất dễ không kiềm chế được mà tìm đến gặp ba mẹ nuôi.
Ngồi một lúc, anh ta nhận được cuộc gọi từ thư ký: "Đổng tổng, có tin tức về người đàn ông ở nhà tổng giám đốc Hạ rồi!"
"Hửm? Ở đâu?"
"Tôi gửi qua email rồi, có cả ảnh nữa!"
"Được!"
Cúp máy, Đổng Thành Lập chỉnh đốn lại, mở email.
Ngay sau đó.
Anh ta trợn mắt kinh ngạc: "Trời ạ, đây chẳng phải là anh Tần sao?"
Lúc này anh ta mới hiểu vì sao hôm qua mình lại thấy ba đứa nhỏ quen thuộc đến vậy!
Chẳng phải là con của Khinh Nhan sao?
Không chỉ bao nuôi một người đàn ông, Khinh Nhan còn để cậu ấy chăm sóc con?
Khinh Nhanh tin tưởng cậu ấy đến vậy sao?
Không đúng!
Có gì đó không đúng!
Anh Tần này thà ăn bám cũng không muốn nhận tiền của mình sao?
Người tốt như cậu ấy, chẳng lẽ bị lừa rồi?
Đổng Thành Lập càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Anh ta quyết định liên lạc với anh Tần, giúp đỡ cậu ấy!
Nếu anh Tần cần tiền, anh ta thừa sức mà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro