Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Khinh Nhan, Để...

2024-11-19 09:05:52

Buổi tối.

Tần Nặc đưa các con về nhà, chuẩn bị bữa tối và chờ Hạ Khinh Nhan về.

Khoảng sáu giờ rưỡi.

Hạ Khinh Nhan bước vào nhà, thay giày rồi đi tới bàn ăn.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhận ra Tần Nặc đang vừa cho ba nhóc ăn vừa nhìn cô.

Ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cô.

Hạ Khinh Nhan có chút không tự nhiên, đặt đũa xuống: “Nhìn gì thế? Trên mặt tôi có gì à?”

Tần Nặc: “Không, không có gì. Nhưng Khinh Nhan này, hôm nay em tới xem anh là định giúp anh đúng không?”

Hạ Khinh Nhan nghe câu này, lập tức hoảng loạn!

Anh biết bằng cách nào?

“Không có, tôi chỉ là… chỉ là đi ngang qua Khải Hoàn Đại Hạ cùng các đồng nghiệp, tiện ghé vào mua chút đồ thôi.”

Tần Nặc không nhịn được bật cười.

Hạ Khinh Nhan càng thêm bối rối.

Trời ơi!

Cô vừa nói gì thế này?

Chẳng phải vừa vô tình thừa nhận sao?

Người đàn ông này thật đáng sợ, chỉ ngồi đối diện mà cũng khiến cô mất kiểm soát!

Nụ cười của Tần Nặc càng trở nên rạng rỡ hơn.

Hạ Quả Quả đang ăn, thấy ba không đút nữa, liền mở to đôi mắt tò mò: “Ba ơi, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ ơi, mẹ đã tới xem chúng con rồi nè, hôm nay chúng con bán được rất nhiều mặt nạ đó! Quả Quả còn làm người mẫu cho ba nữa.”

“Khả Khả và Noãn Noãn làm thu ngân nhỏ.”

Hạ Khả Khả và Hạ Noãn Noãn cũng liên tục gật đầu: “Vui lắm mẹ ơi.”

Hiếm khi Hạ Khinh Nhan thấy ba nhóc con lại hào hứng về một chuyện đến vậy.

Trước giờ, bọn chúng chỉ nghịch ngợm, gây rắc rối thôi.

Xem ra, ở cùng ba cũng có lợi thật.

Cô định khen ngợi vài câu, nhưng thấy Hạ Khả Khả bỗng bĩu môi, vẻ như sắp khóc.

Hạ Khinh Nhan lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Khả Khả nhìn cô nghiêm túc: “Dù vui nhưng mệt lắm mẹ ạ.”

“Mẹ ơi, mẹ đi làm cũng mệt thế này sao?”

“Từ nay, Khả Khả sẽ không làm phiền mẹ nữa đâu!”

“Quả Quả cũng thế!” Hạ Quả Quả miệng đang nhét đầy đồ ăn, nói không rõ ràng.

Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu.

Hạ Khinh Nhan cảm thấy như một luồng ấm áp dâng lên trong lòng, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Chúng sao lại ngoan thế này?

Tần Nặc kín đáo đưa cho cô một tờ giấy: “Lau đi.”

Những đứa con ngoan thế này, anh cũng cảm động đến muốn khóc.

Hạ Khinh Nhan nhận lấy khăn giấy, nhưng không lau mắt.

Cô siết chặt lấy tờ giấy, vò vò đầu của Hạ Quả Quả, mái tóc bé con chơi cả ngày nay đã xù hết cả: “Mẹ không mệt đâu, các con cứ yên tâm mà ăn cơm nhé.”

“Vâng, mẹ cũng ăn cơm đi ạ.”

Hạ Khả Khả gắp cho mẹ một con tôm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Quả Quả và Hạ Noãn Noãn cũng lần lượt gắp thức ăn cho mẹ.

Chẳng mấy chốc, bát của Hạ Khinh Nhan đầy ắp.

Cô cầm đũa, thong thả ăn.

Bữa cơm hôm nay dường như ngon hơn hẳn.

Ăn xong, cô vào phòng làm việc, còn Tần Nặc thì dọn dẹp bát đũa.

Ba nhóc con ngồi trong phòng khách xem hoạt hình.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt.

Chúng không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Lúc Hạ Khinh Nhan bước ra, nhìn thấy Tần Nặc đang bế từng đứa nhỏ trên ghế sofa đưa về giường, rồi đắp chăn cẩn thận cho từng đứa.

Cô không nhịn được cười khẽ.

Tần Nặc đặt ba đứa nhỏ xuống xong, quay lại liền bắt gặp nụ cười của Hạ Khinh Nhan.

Lúc này, mái tóc cô đã xõa xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng toát lên vẻ quyến rũ.

Chỉ là…

Trong ánh mắt cô vẫn còn nét mệt mỏi.

Lúc này đã mười giờ tối, Tần Nặc có chút xót xa, anh đi tới: “Em đi tẩy trang đi, phòng làm việc để anh dọn cho.”

Hạ Khinh Nhan theo phản xạ muốn từ chối, nhưng rồi lại gật đầu: “Được.”

Sau khi tẩy trang xong, cô đắp mặt nạ mà Tần Nặc mang về, nằm trên ghế sofa thư giãn.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Tần Nặc phía sau.

Hạ Khinh Nhan hỏi: “Sao thế?”

Tần Nặc: “Anh massage cho em nhé?”

Hạ Khinh Nhan ngạc nhiên: “Anh còn biết massage sao?”

Tần Nặc: “Kiếp trước có học chút ít.”

Khi đó, anh một mình, thật sự đã học không ít mấy kỹ năng vặt vãnh.

Chỉ tiếc, chẳng có ai để mà thực hiện.

Hạ Khinh Nhan nghe câu này, ngơ ngác: “Anh đang nói gì vậy?”

Tần Nặc mỉm cười, thấy cô không phản đối, anh ngồi xuống bên cạnh, hai tay đặt lên huyệt thái dương của cô.

Vừa xoa bóp, vừa nói: “Anh nói thật đấy.”

“Kiếp trước là thật, thích em cũng là thật.”

“Chỉ là, em không nhớ thôi.”

Hạ Khinh Nhan: …

Lại nói linh tinh nữa rồi.

Người này thật kỳ lạ!

Nhưng khi anh xoa bóp, thực sự rất dễ chịu.

Cơn đau căng tức nặng nề trong đầu dần biến mất, cảm giác thoải mái vô cùng.

Hạ Khinh Nhan quyết định bỏ qua việc anh nói linh tinh.

“Tần Nặc.”

“Hửm?”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chưa bao giờ tôi thấy ba đứa nhỏ lại ngoan như thế này.”

Tần Nặc cuối cùng cũng hiểu ý của Hạ Khinh Nhan.

Anh khựng lại một chút, rồi tăng thêm lực tay: “Em quên rồi sao, chúng là con anh mà, làm sao phải cảm ơn chứ?”

Hạ Khinh Nhan: “Ừ, nhưng dù sao cũng cảm ơn, để đáp lại, nếu anh tìm người không ra, tôi có thể dùng nguồn lực công ty giúp anh tìm.”

Tần Nặc: …

Xem ra cô vẫn chẳng tin lời anh chút nào.

“Thôi, không cần tìm đâu.”

Trong phòng trở nên im ắng.

Hạ Khinh Nhan mặc đồ ngủ, dáng người thanh thoát nằm trên ghế sofa.

Tần Nặc ngồi ở đầu ghế, nhẹ nhàng massage cho cô.

Hạ Khinh Nhan bỗng cảm thấy không quen, thậm chí không gian dường như cũng trở nên oi bức.

Cô quyết định đổi chủ đề: “Hôm nay, mặt nạ của anh bán khá tốt đấy.”

Tần Nặc: “Đương nhiên rồi, em còn không biết anh là ai à, anh là chồng tương lai của em đấy. Hôm nay anh kiếm được một vạn đồng, vợ ơi, đợi anh nhé, khi nào kiếm đủ tiền, em sẽ không phải làm việc vất vả nữa! Anh sẽ nuôi em.”

Lông mày Hạ Khinh Nhan hơi nhướng lên.

Không biết vì sao, mặc dù những lời của Tần Nặc có vẻ chẳng đáng tin.

Nhưng cô lại cảm thấy dường như anh thật lòng.

Và trái tim cô.

Bỗng đập nhanh hơn.

Cảm giác kỳ lạ này là sao nhỉ?

Chắc chắn là không bình thường!

Cô nhất định là bị bệnh rồi!

Thậm chí mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Hạ Khinh Nhan lập tức đứng dậy, rời khỏi tay của Tần Nặc.

Nhìn thấy Tần Nặc ngẩn ra.

Cô vội vàng nói: “Tôi… tôi buồn ngủ rồi, tôi về phòng ngủ trước, anh cũng ngủ sớm đi!”

Nói xong.

Không đợi Tần Nặc phản ứng, cô nhanh chóng chạy về phòng.

Nhìn bóng lưng của cô, nụ cười của Tần Nặc dần nở rộng.

Khinh Nhan, có phải em đã bắt đầu rung động rồi không?

Hahaha!

Về tới phòng, Hạ Khinh Nhan gần như phát điên.

Cô cảm thấy mình không bình thường rồi!

Cô định tìm ai đó nói chuyện, nhưng trực giác mách bảo không thể hỏi bừa.

Nếu không, người ta sẽ nghĩ rằng ngay cả cảm xúc của mình cô cũng không kiểm soát được, làm sao đủ tư cách làm tổng giám đốc?

Nghĩ vậy, Hạ Khinh Nhan nằm xuống.

Ban đầu cô định ngủ.

Nhưng không hiểu sao.

Cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Cuối cùng, Hạ Khinh Nhan ngồi dậy, gọi cho bác sĩ riêng của mình, Thẩm Duyệt.

“Bác sĩ Thẩm, tôi cảm thấy mình bị bệnh rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Số ký tự: 0