Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Cậu Shipper Nào...
2024-11-19 09:05:52
Trong nhà.
Đổng Tường Hòa đang ngồi bên giường của vợ mình là Vương Tú Phân, bàn tay già nua nắm lấy tay bà: “Haizz, bà nó, bà đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa bà vào viện.”
Vương Tú Phân hé miệng cười: “Ừ, tôi biết mà, ông già ạ, vất vả cho ông rồi.”
“Nếu không phải năm đó tôi không thể sinh… chúng ta cũng đâu đến nỗi…”
Đổng Tường Hòa vội xua tay: “Bà lại nói gì thế?”
“Có bà là đủ rồi, bà xem, có một đứa con trai cũng làm chúng ta phiền lòng đấy thôi.”
“Bà chăm sóc tôi cả đời rồi, giờ cũng là lúc tôi phải chăm sóc lại bà. Bà cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra làm chút đồ ăn.”
“Kho của nhà mình cũng cho thuê được rồi. Đợi bà khỏe, tôi sẽ dẫn bà đi gặp ba đứa nhỏ của cậu ấy, bọn chúng ngoan lắm, bà nhất định sẽ thích.”
Vương Tú Phân gật đầu.
Nụ cười vừa tắt, nước mắt đã rơi xuống.
Năm đó, khi họ kết hôn, bà từng rất kỳ vọng vào tương lai.
Bà rất thích trẻ con, bà biết, ông cũng rất thích.
Nhưng sau đó, vì bà không thể sinh con, ông không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.
Mãi đến khi trung niên, họ mới nhận nuôi Thành Lập.
Ai ngờ sau đó…
Nghĩ tới đây, bà thấy lòng trào lên một nỗi xót xa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Đổng Tường Hòa vội đi ra, nhưng khi đến gần cửa, ông lại nhớ đến Đổng Thành Lập vừa rời đi.
Đổng Tường Hòa khựng lại: “Sao cậu còn chưa đi? Đi nhanh đi!”
Tần Nặc nghe vậy, bất lực đáp: "Ông Đổng, là cháu, Tần Nặc đây.”
Đổng Tường Hòa lập tức mở cửa đón anh vào: “Là cậu à, vào nhanh vào nhanh!”
“Ai da, ba đứa nhỏ cũng đến à? Bà nó, nhìn xem này, ba đứa bé gái đáng yêu này.”
Vương Tú Phân vội ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ, bà lập tức nở nụ cười.
Hôm nay ba nhóc đều mặc váy hồng.
Hạ Quả Quả mũm mĩm buộc tóc với cái nơ hình miếng thịt, trông mặt như búp bê đáng yêu không chịu nổi.
Hạ Khả Khả thì đeo nơ hoa màu hồng, đôi mắt thi thoảng chớp chớp, nở nụ cười ngọt ngào.
Còn tóc của Hạ Noãn Noãn không buộc được, chỉ có thể kẹp một chiếc kẹp hình con bướm.
Nhưng điều đó chẳng làm giảm bớt vẻ đáng yêu của chúng.
Vương Tú Phân hào hứng nhìn bọn trẻ, trên khuôn mặt nhăn nheo già nua, nụ cười rạng rỡ đến lạ: “Ai chà, đáng yêu thật đấy, lại đây, lại đây, để bà nhìn chút nào.”
“Không không không, đừng tới, bà đang ốm, các cháu đừng lại gần.”
Ba nhóc con ngước đầu nhìn Tần Nặc: “Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Không sao đâu, vào chơi với bà đi.”
Anh đã hỏi trước Đổng Thành Lập rồi, bệnh của bà Vương không lây nhiễm.
Ba nhóc lập tức gật đầu, vui vẻ chạy tới bên bà Vương.
Sau đó.
Quả Quả và Khả Khả mỗi đứa nắm một tay của bà Vương.
Hạ Noãn Noãn thì đứng bên cạnh, chăm chú nhìn.
Chơi với bà một lúc, Hạ Khả Khả làm ra vẻ buồn bã, nói: “Hu hu hu, bà ơi, bà bị sao vậy? Bà ốm hả?”
“Mẹ bảo rằng, ốm thì phải đi bệnh viện.”
“Sao bà không đi viện? Khả Khả dẫn bà đi viện được không ạ?”
Hạ Quả Quả và Hạ Noãn Noãn cũng liên tục gật đầu:
“Thế thì bà sẽ khỏe lại để ăn ngon với chúng cháu rồi!”
Ngồi trong phòng khách chứng kiến cảnh này, Đổng Tường Hòa không khỏi thở dài.
Tần Nặc bắt lấy cơ hội: “Ông Đổng, có chuyện gì sao?”
Đổng Tường Hòa không hề nhận ra ý đồ của Tần Nặc, ông lắc đầu, ngồi xuống.
“Không có gì, đúng rồi tiểu Tần, còn chưa hỏi cậu, sao hôm nay cậu lại có thời gian ghé qua đây?”
Tần Nặc nói: “Cháu tới đóng nửa năm tiền thuê, hôm qua cháu kiếm được khoản đầu tiên, đủ rồi.”
Đổng Tường Hòa: “Vậy à, thế thì tốt quá, như vậy có thể vào viện ngay bên cạnh rồi!”
Thấy thái độ của ông, Tần Nặc tò mò hỏi: “Ông Đổng, chẳng phải ông có một người con nuôi sao? Sao không để anh ấy giúp một tay?”
Đổng Tường Hòa lập tức nói: “Đừng nhắc đến thằng nhóc ấy nữa, năm đó vì một cô gái mà nói là muốn tự lập, rồi rời nhà đi thật! Thằng nhóc đó làm tôi tức chết…”
Nói đến đây, Đổng Tường Hòa im lặng.
Tần Nặc giật mình.
Chẳng lẽ đây là lý do mà Đổng Thành Lập ngại nói ra?
“Anh ấy không về tìm ông bà sao?”
Đổng Tường Hòa: “Sau này cũng về, nhưng hai ông bà già như chúng tôi, nó giờ đã là ông chủ lớn, đến nhà nó không phải là làm nó mất mặt sao? Còn thành gánh nặng cho nó nữa, thôi thôi thôi.”
“Giờ thương trường khó khăn lắm, nó một mình lập nghiệp, chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, không thể vì chúng tôi mà để người khác coi thường nó được.”
Nói xong, Đổng Tường Hòa vào phòng ngủ: “Bà nó, có tiền rồi, mai tôi đưa bà đi bệnh viện.”
Vương Tú Phân vui vẻ gật đầu.
Tần Nặc lại nhíu mày.
“Ông Đổng, bệnh viện gần nhà không tốt lắm phải không? Chỉ là trạm y tế thị trấn thôi ạ?”
“Không sao, đâu cũng vậy thôi.”
Thực ra, số tiền ông có không đủ để vào bệnh viện lớn.
Cuối cùng đã dẫn dắt đến được chủ đề này, Tần Nặc nói: “Ông Đổng, cháu nhớ ra rồi, cháu hình như quen một bác sĩ trong bệnh viện, gần đây bệnh viện anh ấy có chương trình hỗ trợ, lần trước anh ấy còn hỏi cháu có bệnh nhân nào cần giúp đỡ không, để cháu hỏi thử nhé?”
Nghe vậy, mắt Đổng Tường Hòa sáng lên: “Được, được đấy, cảm ơn tiểu Tần.”
Tần Nặc gật đầu, ra ngoài lấy điện thoại gọi.
Bên kia, Đổng Thành Lập sốt ruột nghe máy: “Sao rồi sao rồi? Anh Tần?”
“Mọi chuyện xong rồi, chút nữa gửi địa chỉ và liên hệ bác sĩ cho tôi.”
“Được được!”
“Nhưng lúc phẫu thuật, Đổng tổng anh…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không xuất hiện, anh Tần, thật cảm ơn cậu, thế này nhé, sau này tôi mời cậu ăn cơm, à mà, chắc là nuôi ba đứa nhỏ vất vả lắm nhỉ? Tôi sẽ chuyển cho cậu một khoản.”
Đổng Thành Lập càng nói càng phấn khởi.
Tần Nặc mỉm cười: “Không cần, chuyện nhỏ thôi. Nhưng Đổng tổng này, đợi sau khi phẫu thuật xong, tôi nghĩ anh vẫn nên xuất hiện thì tốt hơn.”
Đổng Thành Lập: “Được, sau này nếu cậu cần giúp đỡ gì, nhớ nói với tôi! Tôi nhất định sẽ không từ chối. Cậu là ân nhân lớn của tôi đấy anh Tần.”
Gác máy.
Đổng Thành Lập vui mừng đi liên hệ bác sĩ.
Sắp xếp xong xuôi, thư ký của anh ta gọi tới: “Đổng tổng, tôi đã điều tra lý do vì sao tổng giám đốc Hạ không đến hẹn rồi, nghe nói là do đã tìm thấy cha của các con mình.”
Đổng Thành Lập nheo mắt lại: “Ừm? Cha của các con cô ấy? Tổng giám đốc công ty nào thế?”
Năm đó.
Anh ta từng bỏ trốn với mối tình đầu, chẳng bao lâu sau lại chia tay vì tuổi trẻ bồng bột.
Sau này, anh ta dốc sức làm ăn, đã ngoài ba mươi mà chưa kết hôn.
Vì vậy, mới đến buổi hẹn với Hạ Khinh Nhan, nhưng lại bị cô cho leo cây, chuyện này mãi là một cái gai trong lòng anh ta.
Thư ký vội nói: “Không phải, không phải, là một anh chàng nghèo làm shipper!”
Đổng Thành Lập: “Gì cơ? Tôi lại thua một cậu shipper nghèo à?”
Thư ký không biết nói gì hơn, đành cười gượng: “Đổng tổng, nghe nói cha của mấy đứa trẻ đã vào ở trong biệt thự của tổng giám đốc Hạ, giờ còn giúp cô ấy chăm con, hình như là được bao nuôi rồi. Hay tôi điều tra thêm thông tin về cậu ta?”
Đổng Thành Lập: “Điều tra! Điều tra thật kỹ cho tôi! Tôi muốn xem thử, cậu shipper này giỏi đến mức nào!”
Đổng Tường Hòa đang ngồi bên giường của vợ mình là Vương Tú Phân, bàn tay già nua nắm lấy tay bà: “Haizz, bà nó, bà đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa bà vào viện.”
Vương Tú Phân hé miệng cười: “Ừ, tôi biết mà, ông già ạ, vất vả cho ông rồi.”
“Nếu không phải năm đó tôi không thể sinh… chúng ta cũng đâu đến nỗi…”
Đổng Tường Hòa vội xua tay: “Bà lại nói gì thế?”
“Có bà là đủ rồi, bà xem, có một đứa con trai cũng làm chúng ta phiền lòng đấy thôi.”
“Bà chăm sóc tôi cả đời rồi, giờ cũng là lúc tôi phải chăm sóc lại bà. Bà cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra làm chút đồ ăn.”
“Kho của nhà mình cũng cho thuê được rồi. Đợi bà khỏe, tôi sẽ dẫn bà đi gặp ba đứa nhỏ của cậu ấy, bọn chúng ngoan lắm, bà nhất định sẽ thích.”
Vương Tú Phân gật đầu.
Nụ cười vừa tắt, nước mắt đã rơi xuống.
Năm đó, khi họ kết hôn, bà từng rất kỳ vọng vào tương lai.
Bà rất thích trẻ con, bà biết, ông cũng rất thích.
Nhưng sau đó, vì bà không thể sinh con, ông không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.
Mãi đến khi trung niên, họ mới nhận nuôi Thành Lập.
Ai ngờ sau đó…
Nghĩ tới đây, bà thấy lòng trào lên một nỗi xót xa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Đổng Tường Hòa vội đi ra, nhưng khi đến gần cửa, ông lại nhớ đến Đổng Thành Lập vừa rời đi.
Đổng Tường Hòa khựng lại: “Sao cậu còn chưa đi? Đi nhanh đi!”
Tần Nặc nghe vậy, bất lực đáp: "Ông Đổng, là cháu, Tần Nặc đây.”
Đổng Tường Hòa lập tức mở cửa đón anh vào: “Là cậu à, vào nhanh vào nhanh!”
“Ai da, ba đứa nhỏ cũng đến à? Bà nó, nhìn xem này, ba đứa bé gái đáng yêu này.”
Vương Tú Phân vội ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ, bà lập tức nở nụ cười.
Hôm nay ba nhóc đều mặc váy hồng.
Hạ Quả Quả mũm mĩm buộc tóc với cái nơ hình miếng thịt, trông mặt như búp bê đáng yêu không chịu nổi.
Hạ Khả Khả thì đeo nơ hoa màu hồng, đôi mắt thi thoảng chớp chớp, nở nụ cười ngọt ngào.
Còn tóc của Hạ Noãn Noãn không buộc được, chỉ có thể kẹp một chiếc kẹp hình con bướm.
Nhưng điều đó chẳng làm giảm bớt vẻ đáng yêu của chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tú Phân hào hứng nhìn bọn trẻ, trên khuôn mặt nhăn nheo già nua, nụ cười rạng rỡ đến lạ: “Ai chà, đáng yêu thật đấy, lại đây, lại đây, để bà nhìn chút nào.”
“Không không không, đừng tới, bà đang ốm, các cháu đừng lại gần.”
Ba nhóc con ngước đầu nhìn Tần Nặc: “Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Không sao đâu, vào chơi với bà đi.”
Anh đã hỏi trước Đổng Thành Lập rồi, bệnh của bà Vương không lây nhiễm.
Ba nhóc lập tức gật đầu, vui vẻ chạy tới bên bà Vương.
Sau đó.
Quả Quả và Khả Khả mỗi đứa nắm một tay của bà Vương.
Hạ Noãn Noãn thì đứng bên cạnh, chăm chú nhìn.
Chơi với bà một lúc, Hạ Khả Khả làm ra vẻ buồn bã, nói: “Hu hu hu, bà ơi, bà bị sao vậy? Bà ốm hả?”
“Mẹ bảo rằng, ốm thì phải đi bệnh viện.”
“Sao bà không đi viện? Khả Khả dẫn bà đi viện được không ạ?”
Hạ Quả Quả và Hạ Noãn Noãn cũng liên tục gật đầu:
“Thế thì bà sẽ khỏe lại để ăn ngon với chúng cháu rồi!”
Ngồi trong phòng khách chứng kiến cảnh này, Đổng Tường Hòa không khỏi thở dài.
Tần Nặc bắt lấy cơ hội: “Ông Đổng, có chuyện gì sao?”
Đổng Tường Hòa không hề nhận ra ý đồ của Tần Nặc, ông lắc đầu, ngồi xuống.
“Không có gì, đúng rồi tiểu Tần, còn chưa hỏi cậu, sao hôm nay cậu lại có thời gian ghé qua đây?”
Tần Nặc nói: “Cháu tới đóng nửa năm tiền thuê, hôm qua cháu kiếm được khoản đầu tiên, đủ rồi.”
Đổng Tường Hòa: “Vậy à, thế thì tốt quá, như vậy có thể vào viện ngay bên cạnh rồi!”
Thấy thái độ của ông, Tần Nặc tò mò hỏi: “Ông Đổng, chẳng phải ông có một người con nuôi sao? Sao không để anh ấy giúp một tay?”
Đổng Tường Hòa lập tức nói: “Đừng nhắc đến thằng nhóc ấy nữa, năm đó vì một cô gái mà nói là muốn tự lập, rồi rời nhà đi thật! Thằng nhóc đó làm tôi tức chết…”
Nói đến đây, Đổng Tường Hòa im lặng.
Tần Nặc giật mình.
Chẳng lẽ đây là lý do mà Đổng Thành Lập ngại nói ra?
“Anh ấy không về tìm ông bà sao?”
Đổng Tường Hòa: “Sau này cũng về, nhưng hai ông bà già như chúng tôi, nó giờ đã là ông chủ lớn, đến nhà nó không phải là làm nó mất mặt sao? Còn thành gánh nặng cho nó nữa, thôi thôi thôi.”
“Giờ thương trường khó khăn lắm, nó một mình lập nghiệp, chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở, không thể vì chúng tôi mà để người khác coi thường nó được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Đổng Tường Hòa vào phòng ngủ: “Bà nó, có tiền rồi, mai tôi đưa bà đi bệnh viện.”
Vương Tú Phân vui vẻ gật đầu.
Tần Nặc lại nhíu mày.
“Ông Đổng, bệnh viện gần nhà không tốt lắm phải không? Chỉ là trạm y tế thị trấn thôi ạ?”
“Không sao, đâu cũng vậy thôi.”
Thực ra, số tiền ông có không đủ để vào bệnh viện lớn.
Cuối cùng đã dẫn dắt đến được chủ đề này, Tần Nặc nói: “Ông Đổng, cháu nhớ ra rồi, cháu hình như quen một bác sĩ trong bệnh viện, gần đây bệnh viện anh ấy có chương trình hỗ trợ, lần trước anh ấy còn hỏi cháu có bệnh nhân nào cần giúp đỡ không, để cháu hỏi thử nhé?”
Nghe vậy, mắt Đổng Tường Hòa sáng lên: “Được, được đấy, cảm ơn tiểu Tần.”
Tần Nặc gật đầu, ra ngoài lấy điện thoại gọi.
Bên kia, Đổng Thành Lập sốt ruột nghe máy: “Sao rồi sao rồi? Anh Tần?”
“Mọi chuyện xong rồi, chút nữa gửi địa chỉ và liên hệ bác sĩ cho tôi.”
“Được được!”
“Nhưng lúc phẫu thuật, Đổng tổng anh…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không xuất hiện, anh Tần, thật cảm ơn cậu, thế này nhé, sau này tôi mời cậu ăn cơm, à mà, chắc là nuôi ba đứa nhỏ vất vả lắm nhỉ? Tôi sẽ chuyển cho cậu một khoản.”
Đổng Thành Lập càng nói càng phấn khởi.
Tần Nặc mỉm cười: “Không cần, chuyện nhỏ thôi. Nhưng Đổng tổng này, đợi sau khi phẫu thuật xong, tôi nghĩ anh vẫn nên xuất hiện thì tốt hơn.”
Đổng Thành Lập: “Được, sau này nếu cậu cần giúp đỡ gì, nhớ nói với tôi! Tôi nhất định sẽ không từ chối. Cậu là ân nhân lớn của tôi đấy anh Tần.”
Gác máy.
Đổng Thành Lập vui mừng đi liên hệ bác sĩ.
Sắp xếp xong xuôi, thư ký của anh ta gọi tới: “Đổng tổng, tôi đã điều tra lý do vì sao tổng giám đốc Hạ không đến hẹn rồi, nghe nói là do đã tìm thấy cha của các con mình.”
Đổng Thành Lập nheo mắt lại: “Ừm? Cha của các con cô ấy? Tổng giám đốc công ty nào thế?”
Năm đó.
Anh ta từng bỏ trốn với mối tình đầu, chẳng bao lâu sau lại chia tay vì tuổi trẻ bồng bột.
Sau này, anh ta dốc sức làm ăn, đã ngoài ba mươi mà chưa kết hôn.
Vì vậy, mới đến buổi hẹn với Hạ Khinh Nhan, nhưng lại bị cô cho leo cây, chuyện này mãi là một cái gai trong lòng anh ta.
Thư ký vội nói: “Không phải, không phải, là một anh chàng nghèo làm shipper!”
Đổng Thành Lập: “Gì cơ? Tôi lại thua một cậu shipper nghèo à?”
Thư ký không biết nói gì hơn, đành cười gượng: “Đổng tổng, nghe nói cha của mấy đứa trẻ đã vào ở trong biệt thự của tổng giám đốc Hạ, giờ còn giúp cô ấy chăm con, hình như là được bao nuôi rồi. Hay tôi điều tra thêm thông tin về cậu ta?”
Đổng Thành Lập: “Điều tra! Điều tra thật kỹ cho tôi! Tôi muốn xem thử, cậu shipper này giỏi đến mức nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro