Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Tâm Tư Của Hạ Q...

2024-11-19 09:05:52

Mười phút sau.

Tần Nặc dừng xe trước cửa xưởng sản xuất mặt nạ.

Một người đàn ông trung niên đứng chờ sẵn ở đầu đường.

Người đàn ông có vẻ ngoài to lớn, vạm vỡ.

Khi thấy ba cô bé bước xuống, anh ta thoáng sững sờ.

Suýt chút nữa đã không kiềm được mà chạy tới bế các bé.

Anh ta hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh.

“Xin chào, tôi là Trương Tân Phong, ai trong các vị là Tần Nặc?”

Tần Nặc nghiêm túc đưa tay ra: “Là tôi, chào anh Trương.”

“Ừm, cậu Tần, trên điện thoại cậu nói muốn mua nguyên liệu mặt nạ của tôi? Xin lỗi, nhưng tôi muốn biết cậu làm nghề gì?”

“Cậu biết đấy, hiện nay trên thị trường có quá nhiều mặt nạ kém chất lượng!”

“Nếu cậu cũng định dùng để sản xuất mấy loại mặt nạ lừa đảo, xin thứ lỗi, dù có phải vứt bỏ hết nguyên liệu, tôi cũng không bán.”

Trương Tân Phong nói rất kiên quyết.

Tần Nặc gật đầu, trong lòng càng thêm quý trọng anh ta.

Anh còn nhớ những thông tin mình tìm thấy trên mạng về Trương Tân Phong.

Người này tính cách bộc trực, thẳng thắn, từng đắc tội với nhiều người cùng ngành.

Nhưng anh ta là người có tâm, không bao giờ làm ăn gian dối.

Xưởng sản xuất mặt nạ của anh ta thất bại vì kỹ thuật không đủ tốt, lại thêm việc không biết quảng bá, bị đối thủ bôi xấu khiến danh tiếng lao dốc.

Anh tưởng đây chỉ là hình tượng mà người ta gán cho Trương Tân Phong trên mạng, nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là thật.

“Không không, ông chủ Trương, là thế này, tôi định tự làm mặt nạ để bán, nhưng tôi không phải xưởng nhỏ.”

“Hiện tại chỉ mới bắt đầu, có thể hơi khó khăn, nhưng tôi tin rằng mình sẽ phát triển lớn mạnh.”

“Tôi định xây dựng một thương hiệu!”

Nghe Tần Nặc nói với vẻ chân thành, Trương Tân Phong nhíu mày: “Cậu biết làm trong ngành mặt nạ này, khởi đầu từ con số không khó đến mức nào không?”

Tần Nặc: “Cũng không hoàn toàn là từ không có gì, tôi có kỹ thuật và công thức mà!”

“Kỹ thuật?”

Trương Tân Phong thoáng chớp mắt.

Điều anh ta thiếu nhất chính là kỹ thuật.

Tần Nặc gật đầu: “Đúng vậy, giờ tôi chỉ thiếu nguyên liệu, nên muốn mua từ chỗ anh. Tôi biết nguyên liệu của anh đều là loại tốt nhất, bỏ đi thì thật đáng tiếc.”

Trương Tân Phong trầm ngâm một lúc, chưa vội trả lời.

Dù các bé rất đáng yêu.

Nhưng chỉ bấy nhiêu lời cũng chưa đủ để anh ta tin tưởng Tần Nặc.

Tần Nặc nhìn thấu sự băn khoăn của Trương Tân Phong, bèn nói: “Thế này nhé anh Trương, cho tôi mượn phòng làm việc của anh, tôi làm mẫu thử cho anh xem. Nếu anh thấy không được, có thể không bán cho tôi.”

Trương Tân Phong gật đầu: “Được.”

Tới trước cửa xưởng.

Tần Nặc ngồi xuống, nghiêm túc dặn ba bé con: “Ba vào trong một lát, rồi sẽ ra ngay. Các con ở ngoài nghe lời chú Lý Minh, được không?”

Ba bé con lập tức gật đầu: “Dạ vâng ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chúng con sẽ ngoan ngoãn chờ ba ra!”

“Ba cố lên nha~~”

Thấy vậy, Trương Tân Phong không khỏi tò mò: “Sao cậu lại dẫn các bé đi làm ăn cùng thế?”

Anh ta chưa từng thấy người đàn ông nào lại dẫn con đi gặp khách hàng.

Tần Nặc: “Mẹ của các bé rất bận, hơn nữa tôi cảm thấy, có các con bên cạnh thì an tâm hơn.”

Trong lòng Trương Tân Phong ngầm giơ ngón tay cái: “Được, được đấy, tôi sẽ đứng ngoài cùng, cậu vào đi! Nguyên liệu có phân loại rõ ràng.”

Dù gì thì kỹ thuật là của riêng Tần Nặc, anh ta cũng không muốn nhìn lén.

“Cảm ơn anh Trương.”

Tần Nặc vào trong, Trương Tân Phong và Lý Minh đứng chờ ngoài cửa.

Ba bé con và Lý Minh chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Thỉnh thoảng còn chơi trò trốn tìm, khiến Trương Tân Phong nhìn mà ngứa ngáy.

Anh ta rất muốn!

Rất muốn chơi với mấy đứa nhỏ!

Nhưng hôm nay anh ta là ông chủ đàm phán với Tần Nặc.

Không được không được!

Phải giữ hình tượng.

Vừa định thần lại, định không nhìn ba cô bé nữa.

Ngay khoảnh khắc ấy.

Anh ta cảm thấy có ai đó kéo áo mình.

Trương Tân Phong tưởng là mình nhầm, không để ý.

Nhưng rồi.

Tà áo anh ta lại bị kéo nhẹ lần nữa.

Khi cúi xuống, anh ta nghe thấy một giọng nói non nớt: “Chú ơi, chơi cùng bọn cháu nha~~”

“Quả Quả có kẹo mút nè~~”

“Chú không vui ạ? Kẹo này cho chú ăn nha~~”

Nói xong, Hạ Quả Quả nở nụ cười ngọt ngào.

Con bé từng nói sẽ giúp ba kiếm tiền nuôi mẹ~~

Người này dường như không thích ba~~

Lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu~~

Quả Quả nhất định phải làm thân với chú ấy~~

Như vậy ba sẽ không vất vả nữa~~

Nghĩ tới đây, nụ cười của Hạ Quả Quả càng thêm rạng rỡ.

Con bé giơ cao cây kẹo mút, như thể nếu Trương Tân Phong không nhận thì sẽ không bỏ xuống.

Tim của Trương Tân Phong tan chảy hoàn toàn!!

Trời ơi!!

Đây là tiểu tiên nữ từ đâu tới thế này!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng anh ta giờ chỉ có một suy nghĩ.

Bán!

Tần Nặc muốn gì cũng bán!

Miễn là cho anh ta chơi với các bé!

Nghĩ thế, Trương Tân Phong không kiềm được nữa, ngồi xổm xuống: “Được, được, chú chơi cùng cháu.”

“Chú không cần kẹo đâu, Quả Quả tự ăn nhé?”

Hạ Quả Quả vui vẻ gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không được không được, chú phải ăn nha~~”

Trương Tân Phong ngạc nhiên: “Sao lại không được?”

Hạ Quả Quả suy nghĩ một chút.

Đầu nhỏ như nhớ ra điều gì đó.

Nghiêm túc nói: “Vậy, chú hứa bán nguyên liệu cho ba cháu được không?”

“Chú đồng ý rồi Quả Quả mới ăn nha~~”

Quả Quả thật là thông minh nhỉ~~

Hihi~~

Trương Tân Phong lại bị đánh gục.

“Trời ơi, cái này…”

Anh ta còn chưa kịp phản ứng.

Hạ Khả Khả cũng chạy lại, kéo áo anh ta, liên tục làm nũng.

Hạ Noãn Noãn đứng bên cạnh, lưỡng lự không biết có nên nhảy vào hùa theo không.

Lý Minh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Trương Tân Phong, cười sặc sụa: “Haha, sao rồi? Ông chủ Trương, có phải là kích thích lắm không? Có phải không chống lại được không?”

Trương Tân Phong liên tục gật đầu: “Quả thật là không chịu nổi, làm sao cậu Tần có được mấy cô con gái đáng yêu thế này!”

Lý Minh: “Haha, câu này tôi cũng muốn biết.”

Hạ Quả Quả và Hạ Khả Khả thấy Trương Tân Phong chưa đồng ý.

Hai cô bé ngẩng đầu, nhìn anh ta.

Trong mắt còn ngân ngấn nước, trông thật đáng thương.

Làm sao Trương Tân Phong chịu nổi.

Anh ta lập tức ngồi xuống, cúi ngang tầm mắt với các bé: “Đừng khóc, chú đồng ý rồi!”

“Yay~~”

“Chú tuyệt quá~~”

“Chú ăn kẹo đi~~”

Hai cô bé liên tục làm nũng với Trương Tân Phong.

Trương Tân Phong cảm thấy cuộc đời mình như vừa tươi đẹp hẳn.

Thế là.

Anh ta nhanh chóng nhập bọn cùng ba bé con chơi đùa.

Khi Tần Nặc bước ra, liền thấy cảnh tượng này.

Anh thoáng sững sờ: “Ông chủ Trương, anh đang…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Số ký tự: 0