Đình Công Trốn...
Phù Tang Tri Ngã
2024-09-19 18:02:44
“Gọi sư huynh.”
Niinh Hành cụp mắt, môi mỏng hé mở, thấp giọng nói.
Phó Oản nhíu mày như ông cụ xem điện thoại di động:
"A Hành sư tỷ, tỷ đừng tưởng ta gọi tỷ vài tiếng sư huynh, tỷ sẽ thật sự thành sư huynh."
"Không phải chỉ giả nam trang thôi sao, sao tỷ lại nghiện luôn rồi?"
Phó Oản hừ nhẹ một tiếng.
Nàng nhìn hắn, nắm lấy cơ hội, bắt đầu châm chọc mỉa mai:
"Sư huynh nên có thứ gì, tỷ có sao?"
Ninh Hành: Mẹ nó, ta thật sự có.
Phó Oản: "..."
"Ta thấy thứ sư huynh nên có, tỷ đều không có."
Ánh mắt nàng dừng lại ở ngực Ninh Hành một chút.
Ninh Hành: Cái đó quả thực không có.
Phó Oản liên tiếp chất vấn, thấy Ninh Hành thế mà trầm mặc, liền cảm thấy mình đã nói trúng tim đen của Ninh Hành, khiến tâm linh yếu ớt của hắn bị tổn thương, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Kỳ thật Ninh Hành chỉ ngại thân phận, không tiện trả lời.
Mặc dù bị Phó Oản hỏi nhiều như vậy, hắn vẫn không thuận theo không buông tha:
"Gọi sư huynh."
"Không gọi."
"Gọi hay không?"
"Không gọi."
"Gọi hay không?"
"Không gọi."
"Gọi hay không?" Ninh Hành phảng phất như một cái máy lặp vô tình.
Phó Oản bại trận, nàng cảm thấy Ninh Hành thật ấu trĩ, nữ giả nam trang giả đến nghiện rồi, nàng chỉ có thể cố gắng phối hợp một chút.
"Được rồi, sư huynh."
Phó Oản bất đắc dĩ nói.
"Ta vừa mới hỏi ngươi năm lần, cho nên ngươi..."
Khóe miệng Ninh Hành khẽ nhếch lên, nhịn cười, tiếp tục nói.
Phó Oản nhảy dựng lên, ghé sát tai Ninh Hành kêu mười tiếng "Sư huynh", hơi thở mềm mại phả vào tai hắn.
Nàng mệt chết đi được, sao lại có nữ tử ấu trĩ như vậy chứ!
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nhanh chóng qua đi, Ninh Hành cảm thấy mỹ mãn, Phó Oản thì quá mệt mỏi, không muốn so đo nữa.
Hai người đều cảm thấy làm chính sự quan trọng hơn, liền chuẩn bị trực tiếp rời khỏi thành, nói là muốn đi xem "tận cùng thế giới" phía sau Biên Thùy Hoàng Thành.
Biên Thùy Hoàng Thành cung cấp rất nhiều loại phương tiện di chuyển, có ngựa, có hươu, còn có chim chóc, đều được huấn luyện bài bản.
Phó Oản trước đó bởi vì nói một câu thật lòng mà bị tiên hạc ném xuống, cho nên để lại bóng ma tâm lý.
Nàng nhìn con bạch hạc ngoan ngoãn cúi đầu trước mắt, nhịn không được lùi về sau hai bước, điên cuồng lắc đầu:
"Không không không, tiên hạc này nhất định còn ghi thù, ta vẫn nên cưỡi thứ khác thì hơn."
Phó Oản dời mắt sang những gian lều chứa thú cưỡi khác.
Ngựa thì vẫn là ngựa bình thường.
Nhưng hươu thì không phải hươu bình thường.
Phó Oản cho rằng tiên hươu đều giống như con mà trưởng lão Hào Sơn cưỡi, tiên phong đạo cốt, bốn vó sinh phong, vừa nhìn liền biết là tu tiên đại lão mới có thể cưỡi.
Không ngờ con hươu trong lều này lại lớn lên cường tráng vô cùng, sừng hươu vươn dài như tán cây đại thụ.
Phó Oản hai mắt sáng rực, cảm thấy con hươu thân hình to dài này thật đáng tin cậy:
"Ta muốn cưỡi con hươu này."
Ninh Hành liếc mắt nhìn con hươu kia, trong lỗ mũi nó phì phò hơi nóng, bốn vó táo bạo dậm đất, vừa nhìn là biết tính tình hung dữ, không phải loại dễ chung sống.
Người bán thú cưỡi là một đại thúc chất phác, tu vi chỉ là Luyện Khí, hắn gãi đầu, kiến nghị:
"Con hươu này tính tình không được tốt lắm, thích hợp dùng để kéo xe ngựa linh tinh, nếu cô nương thích, không bằng thử xem tiên hạc này, tính tình rất ôn hòa, dung mạo lại xinh đẹp."
Phó Oản sửng sốt, không ngờ con hươu thoạt nhìn rất đáng tin cậy này lại có tính tình không tốt.
Tựa như muốn xác minh lời đại thúc nói, con hươu kia dậm chân, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Oản một cái.
Lông mày Ninh Hành khẽ nhíu, thấy Phó Oản hình như rất thích con hươu kia.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn con hươu táo bạo kia một cái, không nói gì.
Con hươu này cũng coi như hiểu nhân tính, bị Ninh Hành trừng mắt nhìn, liền biết người này không dễ chọc.
Nó sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu hai tiếng, nhịn không được run rẩy phục xuống.
Lúc này Phó Oản vươn tay muốn sờ con hươu này một chút, kết quả nó vừa bị Ninh Hành trừng mắt liền cúi đầu xuống.
Phó Oản thấy mình chỉ vừa duỗi tay ra, con hươu liền ngoan ngoãn ngồi xuống, có chút không dám tin.
Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình, lẩm bẩm tự nói:
"Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của ta sao, thế mà lại khủng bố như vậy."
Ninh Hành: "..." Muội nói đúng, chính là như vậy.
Thấy con hươu không phản kháng, Phó Oản cùng Ninh Hành liền trực tiếp dắt hai con đi, trả tiền rồi rời khỏi.
Phó Oản ngồi trên lưng hươu, vuốt ve cái túi tiền trống rỗng của mình, phiền muộn vô cùng.
Nàng trộm trừng mắt nhìn Ninh Hành một cái.
Nữ chính này thật quá đáng, ăn, mặc, ở, đi lại đều dựa vào nàng, bắt nữ phụ ác độc như nàng phải trả tiền.
Ninh Hành vô duyên vô cớ bị liếc một cái, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể ho khan một tiếng, nhìn bản đồ trong tay, che giấu sự xấu hổ.
"Khụ khụ..."
Ninh Hành ngồi trên lưng hươu, mở bản đồ ra, chậm rãi nói.
"Chúng ta từ cửa bắc Biên Thùy Hoàng Thành xuất phát, cứ đi thẳng về phía bắc, dựa theo tốc độc của hươu, chưa cần đến mấy canh giờ là có thể đến 'tận cùng thế giới'."
Phó Oản vuốt ve cặp sừng hươu to lớn như tán cây, quay đầu nhìn Ninh Hành hỏi:
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
"Ừm."
Ninh Hành lên tiếng.
"Linh khí ở Biên Thùy Hoàng Thành sung túc hơn những nơi khác ở Đào Châu, cho nên núi hoang ngoài thành thường xuyên có linh thú hoang dã lui tới."
"A Hành sư huynh, huynh không thể lúc nào cũng nghĩ đến ăn, ăn linh thú hoang dã là không đúng."
Phó Oản nghiêm túc nói, nhân tiện giáo dục vị nữ chính một phen.
Ninh Hành: Ta còn chưa nói muốn ăn, sao muội lại nghĩ đến ăn, rốt cuộc là muội muốn ăn hay ta muốn ăn?
Hắn không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ chuyển chủ đề:
"Cho dù là ở Đào Châu, nhưng lực công kích của linh thú hoang dã cũng mạnh hơn so với những nơi khác, cho nên chúng ta trên đường phải cẩn thận một chút."
Phó Oản ôm sừng hươu, đi theo Ninh Hành ra khỏi cửa thành, lười biếng nói:
"Có linh thú hoang dã thì huynh đi đánh là được rồi, huynh giả nam trang, hiện tại chính là nam nhân, bảo vệ một nữ tử yếu đuối như ta là chuyện nên làm."
Dù sao muốn đánh nhau nàng cũng nhất định không đánh.
Không ngờ Ninh Hành lại không đáp ứng, ánh mắt hắn chợt lóe, lông mi hơi rũ nhìn Phó Oản, trong đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng của nàng.
"Chờ lát nữa nếu có linh thú hoang dã muốn công kích, có lẽ phải phiền muội tự mình giải quyết."
Ninh Hành nói một cách đương nhiên.
Phó Oản không dám tin tưởng, đánh nhau luôn đến rất đột ngột, Ninh Hành thế mà lại không muốn ra tay, nàng không cho phép:
"Hiện tại dùng pháp thuật sẽ tiêu hao linh khí, vì sao muốn ta dùng!"
Ninh Hành nghe Phó Oản nói xong, lúc này mới lười biếng xoa xoa cổ tay:
"Tu vi của ta cao hơn muội, cho nên muội dùng trước, ta dùng sau, bảo đảm chúng ta an toàn lâu dài."
Phó Oản vừa nghe liền không vui, linh khí của Ninh Hành dùng hết, còn nàng dùng mãi không hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, bị Ninh Hành phát hiện bí mật của cây tiểu bồ đề kia thì phải làm sao bây giờ!
Niinh Hành cụp mắt, môi mỏng hé mở, thấp giọng nói.
Phó Oản nhíu mày như ông cụ xem điện thoại di động:
"A Hành sư tỷ, tỷ đừng tưởng ta gọi tỷ vài tiếng sư huynh, tỷ sẽ thật sự thành sư huynh."
"Không phải chỉ giả nam trang thôi sao, sao tỷ lại nghiện luôn rồi?"
Phó Oản hừ nhẹ một tiếng.
Nàng nhìn hắn, nắm lấy cơ hội, bắt đầu châm chọc mỉa mai:
"Sư huynh nên có thứ gì, tỷ có sao?"
Ninh Hành: Mẹ nó, ta thật sự có.
Phó Oản: "..."
"Ta thấy thứ sư huynh nên có, tỷ đều không có."
Ánh mắt nàng dừng lại ở ngực Ninh Hành một chút.
Ninh Hành: Cái đó quả thực không có.
Phó Oản liên tiếp chất vấn, thấy Ninh Hành thế mà trầm mặc, liền cảm thấy mình đã nói trúng tim đen của Ninh Hành, khiến tâm linh yếu ớt của hắn bị tổn thương, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Kỳ thật Ninh Hành chỉ ngại thân phận, không tiện trả lời.
Mặc dù bị Phó Oản hỏi nhiều như vậy, hắn vẫn không thuận theo không buông tha:
"Gọi sư huynh."
"Không gọi."
"Gọi hay không?"
"Không gọi."
"Gọi hay không?"
"Không gọi."
"Gọi hay không?" Ninh Hành phảng phất như một cái máy lặp vô tình.
Phó Oản bại trận, nàng cảm thấy Ninh Hành thật ấu trĩ, nữ giả nam trang giả đến nghiện rồi, nàng chỉ có thể cố gắng phối hợp một chút.
"Được rồi, sư huynh."
Phó Oản bất đắc dĩ nói.
"Ta vừa mới hỏi ngươi năm lần, cho nên ngươi..."
Khóe miệng Ninh Hành khẽ nhếch lên, nhịn cười, tiếp tục nói.
Phó Oản nhảy dựng lên, ghé sát tai Ninh Hành kêu mười tiếng "Sư huynh", hơi thở mềm mại phả vào tai hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mệt chết đi được, sao lại có nữ tử ấu trĩ như vậy chứ!
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nhanh chóng qua đi, Ninh Hành cảm thấy mỹ mãn, Phó Oản thì quá mệt mỏi, không muốn so đo nữa.
Hai người đều cảm thấy làm chính sự quan trọng hơn, liền chuẩn bị trực tiếp rời khỏi thành, nói là muốn đi xem "tận cùng thế giới" phía sau Biên Thùy Hoàng Thành.
Biên Thùy Hoàng Thành cung cấp rất nhiều loại phương tiện di chuyển, có ngựa, có hươu, còn có chim chóc, đều được huấn luyện bài bản.
Phó Oản trước đó bởi vì nói một câu thật lòng mà bị tiên hạc ném xuống, cho nên để lại bóng ma tâm lý.
Nàng nhìn con bạch hạc ngoan ngoãn cúi đầu trước mắt, nhịn không được lùi về sau hai bước, điên cuồng lắc đầu:
"Không không không, tiên hạc này nhất định còn ghi thù, ta vẫn nên cưỡi thứ khác thì hơn."
Phó Oản dời mắt sang những gian lều chứa thú cưỡi khác.
Ngựa thì vẫn là ngựa bình thường.
Nhưng hươu thì không phải hươu bình thường.
Phó Oản cho rằng tiên hươu đều giống như con mà trưởng lão Hào Sơn cưỡi, tiên phong đạo cốt, bốn vó sinh phong, vừa nhìn liền biết là tu tiên đại lão mới có thể cưỡi.
Không ngờ con hươu trong lều này lại lớn lên cường tráng vô cùng, sừng hươu vươn dài như tán cây đại thụ.
Phó Oản hai mắt sáng rực, cảm thấy con hươu thân hình to dài này thật đáng tin cậy:
"Ta muốn cưỡi con hươu này."
Ninh Hành liếc mắt nhìn con hươu kia, trong lỗ mũi nó phì phò hơi nóng, bốn vó táo bạo dậm đất, vừa nhìn là biết tính tình hung dữ, không phải loại dễ chung sống.
Người bán thú cưỡi là một đại thúc chất phác, tu vi chỉ là Luyện Khí, hắn gãi đầu, kiến nghị:
"Con hươu này tính tình không được tốt lắm, thích hợp dùng để kéo xe ngựa linh tinh, nếu cô nương thích, không bằng thử xem tiên hạc này, tính tình rất ôn hòa, dung mạo lại xinh đẹp."
Phó Oản sửng sốt, không ngờ con hươu thoạt nhìn rất đáng tin cậy này lại có tính tình không tốt.
Tựa như muốn xác minh lời đại thúc nói, con hươu kia dậm chân, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Oản một cái.
Lông mày Ninh Hành khẽ nhíu, thấy Phó Oản hình như rất thích con hươu kia.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn con hươu táo bạo kia một cái, không nói gì.
Con hươu này cũng coi như hiểu nhân tính, bị Ninh Hành trừng mắt nhìn, liền biết người này không dễ chọc.
Nó sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu hai tiếng, nhịn không được run rẩy phục xuống.
Lúc này Phó Oản vươn tay muốn sờ con hươu này một chút, kết quả nó vừa bị Ninh Hành trừng mắt liền cúi đầu xuống.
Phó Oản thấy mình chỉ vừa duỗi tay ra, con hươu liền ngoan ngoãn ngồi xuống, có chút không dám tin.
Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình, lẩm bẩm tự nói:
"Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của ta sao, thế mà lại khủng bố như vậy."
Ninh Hành: "..." Muội nói đúng, chính là như vậy.
Thấy con hươu không phản kháng, Phó Oản cùng Ninh Hành liền trực tiếp dắt hai con đi, trả tiền rồi rời khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Oản ngồi trên lưng hươu, vuốt ve cái túi tiền trống rỗng của mình, phiền muộn vô cùng.
Nàng trộm trừng mắt nhìn Ninh Hành một cái.
Nữ chính này thật quá đáng, ăn, mặc, ở, đi lại đều dựa vào nàng, bắt nữ phụ ác độc như nàng phải trả tiền.
Ninh Hành vô duyên vô cớ bị liếc một cái, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể ho khan một tiếng, nhìn bản đồ trong tay, che giấu sự xấu hổ.
"Khụ khụ..."
Ninh Hành ngồi trên lưng hươu, mở bản đồ ra, chậm rãi nói.
"Chúng ta từ cửa bắc Biên Thùy Hoàng Thành xuất phát, cứ đi thẳng về phía bắc, dựa theo tốc độc của hươu, chưa cần đến mấy canh giờ là có thể đến 'tận cùng thế giới'."
Phó Oản vuốt ve cặp sừng hươu to lớn như tán cây, quay đầu nhìn Ninh Hành hỏi:
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
"Ừm."
Ninh Hành lên tiếng.
"Linh khí ở Biên Thùy Hoàng Thành sung túc hơn những nơi khác ở Đào Châu, cho nên núi hoang ngoài thành thường xuyên có linh thú hoang dã lui tới."
"A Hành sư huynh, huynh không thể lúc nào cũng nghĩ đến ăn, ăn linh thú hoang dã là không đúng."
Phó Oản nghiêm túc nói, nhân tiện giáo dục vị nữ chính một phen.
Ninh Hành: Ta còn chưa nói muốn ăn, sao muội lại nghĩ đến ăn, rốt cuộc là muội muốn ăn hay ta muốn ăn?
Hắn không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ chuyển chủ đề:
"Cho dù là ở Đào Châu, nhưng lực công kích của linh thú hoang dã cũng mạnh hơn so với những nơi khác, cho nên chúng ta trên đường phải cẩn thận một chút."
Phó Oản ôm sừng hươu, đi theo Ninh Hành ra khỏi cửa thành, lười biếng nói:
"Có linh thú hoang dã thì huynh đi đánh là được rồi, huynh giả nam trang, hiện tại chính là nam nhân, bảo vệ một nữ tử yếu đuối như ta là chuyện nên làm."
Dù sao muốn đánh nhau nàng cũng nhất định không đánh.
Không ngờ Ninh Hành lại không đáp ứng, ánh mắt hắn chợt lóe, lông mi hơi rũ nhìn Phó Oản, trong đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng của nàng.
"Chờ lát nữa nếu có linh thú hoang dã muốn công kích, có lẽ phải phiền muội tự mình giải quyết."
Ninh Hành nói một cách đương nhiên.
Phó Oản không dám tin tưởng, đánh nhau luôn đến rất đột ngột, Ninh Hành thế mà lại không muốn ra tay, nàng không cho phép:
"Hiện tại dùng pháp thuật sẽ tiêu hao linh khí, vì sao muốn ta dùng!"
Ninh Hành nghe Phó Oản nói xong, lúc này mới lười biếng xoa xoa cổ tay:
"Tu vi của ta cao hơn muội, cho nên muội dùng trước, ta dùng sau, bảo đảm chúng ta an toàn lâu dài."
Phó Oản vừa nghe liền không vui, linh khí của Ninh Hành dùng hết, còn nàng dùng mãi không hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, bị Ninh Hành phát hiện bí mật của cây tiểu bồ đề kia thì phải làm sao bây giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro