Ngươi Giả Nam T...
Phù Tang Tri Ngã
2024-09-19 18:02:44
Cô nương cảm thấy tôn nghiêm của một mỹ nữ như nàng đã bị chà đạp.
“Ồ, chuyện này quan trọng lắm sao?”
Ninh Hành ôm Phó Oản, liếc nhìn cô nương, sau đó xoay người nhảy xuống khỏi nóc nhà, rời đi.
Cô nương tức giận dậm chân, hét lớn:
“Ta tên Lục Khê, sau khi tìm được người sẽ báo cho ngươi, hừ!!!”
Ninh Hành tìm đại một khách điếm, ôm Phó Oản vào phòng.
Hoàng thành biên thùy tuy có nhiều tu sĩ, nhưng cũng có rất nhiều người thường, cho nên kiến trúc cũng không khác biệt lắm so với các thành thị khác ở Đào Châu.
“Tỉnh dậy đi.”
Ninh Hành đặt Phó Oản lên giường, cụp mắt nhìn nàng.
Phó Oản vẫn nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều, xem ra tiếng đàn của Lục Khê kia rất lợi hại.
Ninh Hành thấy Phó Oản vẫn còn ngủ, liền thản nhiên ngồi xuống mép giường, chờ nàng tỉnh lại.
Phó Oản thật sự ngủ rất ngon, nàng bị tiếng đàn của Lục Khê kéo vào giấc mộng đẹp.
Nàng mơ thấy mình đánh bại nữ chính, leo lên đỉnh cao nhân sinh.
Trong mơ, Ninh Hành vừa khóc vừa gọi sư tỷ, còn ôm chân nàng nói Oản Oản sư tỷ dẫn ta theo với.
Giấc mơ quá đẹp, cho nên Phó Oản quyết định ngủ thêm một lát.
Lúc này, nàng đang mơ thấy Ninh Hành khóc lóc cầu xin nàng truyền thụ công pháp tuyệt thế.
Trong mơ, Phó Oản vênh váo tự đắc nói:
“Đến đây, gọi thêm mấy tiếng sư tỷ nữa đi, ta sẽ truyền cho ngươi!”
Nàng nói mớ, đánh thức Ninh Hành đang nghỉ ngơi.
Ninh Hành nhìn Phó Oản đang ngủ say, nghe nàng nói mớ, nhịn không được cong môi.
“Đừng mơ nữa.”
Nàng khẽ nói.
Không biết có phải câu nói này quá mức uy hiếp hay không, Phó Oản lại bị đánh thức.
Nàng đột nhiên ngồi dậy, mơ màng dụi mắt:
“Ai nói đừng mơ? Ta càng muốn mơ!”
Phó Oản chớp chớp mắt, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Nàng nhìn chằm chằm màn giường, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Mình…… vừa rồi…… hình như là ngủ gật khi đang nghe đàn ở quán trà?
Phó Oản quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hành đang nhìn mình, khóe môi mang theo ý cười.
“Tỉnh rồi?”
Ninh Hành lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Đừng suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa, không có đâu.”
Phó Oản nhăn mũi, hừ một tiếng:
“Tỷ đừng tự mình đa tình, sao tỷ biết trong mơ ta muốn ai gọi ta là sư tỷ? Biết đâu ta muốn đệ tử tương lai gọi ta là sư tỷ thì sao.”
Nàng bực bội bò dậy, đang định xuống giường, lại bị Ninh Hành ấn vai.
Ninh Hành đứng dậy, khom người, ấn Phó Oản trở lại giường.
Phó Oản bị bất ngờ, trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Hành phóng đại trước mắt, nhịn không được chớp chớp mắt.
“Đệ tử tương lai?”
Nàng tới gần Phó Oản, mái tóc đen nhánh rơi xuống ngực Phó Oản, khiến nàng cảm thấy hơi ngứa.
“Chuyện này đừng hòng nghĩ đến.”
Phó Oản nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hành, lại đỏ mặt.
Không được! Ninh Hành là nữ tử!
Tuy rằng nàng ta đang giả nam trang!
Nhưng nàng ta là sư tỷ của ngươi!
Nàng ta còn là nữ chính!
Cho nên nữ phụ ác độc Phó Oản ngươi ngại ngùng cái gì chứ!
Trong đầu Phó Oản hiện lên vô số câu hỏi, cuối cùng ác ý nổi lên.
Nàng ngẩng đầu, cố ý đụng trán vào trán Ninh Hành:
“Ta muốn nghĩ đấy! Chờ ta quay về sẽ bảo sư tôn thu thêm một đồ đệ ngoan ngoãn, để hắn suốt ngày gọi ta là sư tỷ, sau này sẽ không thèm để ý đến tỷ nữa.”
Trán Ninh Hành bị Phó Oản đụng nhẹ, không đau, chỉ hơi tê dại.
Nàng ngồi thẳng người, cụp mắt nhìn Phó Oản đang hờn dỗi.
“Vậy muội ngủ thêm lát nữa đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Ninh Hành đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai Phó Oản.
Nói xong, còn chu đáo đưa tay che mắt nàng, ý bảo nàng mau ngủ đi.
Phó Oản lại thua, nữ phụ ác độc nàng lại bị nữ chính chọc tức đến mức không nói nên lời.
Nàng thật quá đáng mà!
Nhưng nàng đã ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa.
Ninh Hành lại bảo nàng ngủ tiếp, chẳng phải lại mơ thấy nàng ta sao!
Chẳng lẽ đây chính là số phận bị nữ chính áp bức của nữ phụ ác độc sao?
Phó Oản cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nàng muốn phản kháng, nàng muốn đứng lên, bảo vệ tôn nghiêm của một nữ phụ ác độc.
“A Hành tỷ tỷ A Hành tỷ tỷ A Hành tỷ tỷ ta gọi tỷ là tỷ tỷ rồi ta sai rồi!”
Phó Oản liên tục nói.
Ninh Hành sửng sốt, nghe ba tiếng “A Hành tỷ tỷ” mềm mại, tâm tình lại có chút vui vẻ.
“Không được.”
Nàng nhìn chằm chằm Phó Oản, giọng nói trầm thấp.
“Phải gọi sư huynh.”
Phó Oản: “?”
Người này nghiện giả nam trang rồi sao?!
“Ồ, chuyện này quan trọng lắm sao?”
Ninh Hành ôm Phó Oản, liếc nhìn cô nương, sau đó xoay người nhảy xuống khỏi nóc nhà, rời đi.
Cô nương tức giận dậm chân, hét lớn:
“Ta tên Lục Khê, sau khi tìm được người sẽ báo cho ngươi, hừ!!!”
Ninh Hành tìm đại một khách điếm, ôm Phó Oản vào phòng.
Hoàng thành biên thùy tuy có nhiều tu sĩ, nhưng cũng có rất nhiều người thường, cho nên kiến trúc cũng không khác biệt lắm so với các thành thị khác ở Đào Châu.
“Tỉnh dậy đi.”
Ninh Hành đặt Phó Oản lên giường, cụp mắt nhìn nàng.
Phó Oản vẫn nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều, xem ra tiếng đàn của Lục Khê kia rất lợi hại.
Ninh Hành thấy Phó Oản vẫn còn ngủ, liền thản nhiên ngồi xuống mép giường, chờ nàng tỉnh lại.
Phó Oản thật sự ngủ rất ngon, nàng bị tiếng đàn của Lục Khê kéo vào giấc mộng đẹp.
Nàng mơ thấy mình đánh bại nữ chính, leo lên đỉnh cao nhân sinh.
Trong mơ, Ninh Hành vừa khóc vừa gọi sư tỷ, còn ôm chân nàng nói Oản Oản sư tỷ dẫn ta theo với.
Giấc mơ quá đẹp, cho nên Phó Oản quyết định ngủ thêm một lát.
Lúc này, nàng đang mơ thấy Ninh Hành khóc lóc cầu xin nàng truyền thụ công pháp tuyệt thế.
Trong mơ, Phó Oản vênh váo tự đắc nói:
“Đến đây, gọi thêm mấy tiếng sư tỷ nữa đi, ta sẽ truyền cho ngươi!”
Nàng nói mớ, đánh thức Ninh Hành đang nghỉ ngơi.
Ninh Hành nhìn Phó Oản đang ngủ say, nghe nàng nói mớ, nhịn không được cong môi.
“Đừng mơ nữa.”
Nàng khẽ nói.
Không biết có phải câu nói này quá mức uy hiếp hay không, Phó Oản lại bị đánh thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đột nhiên ngồi dậy, mơ màng dụi mắt:
“Ai nói đừng mơ? Ta càng muốn mơ!”
Phó Oản chớp chớp mắt, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Nàng nhìn chằm chằm màn giường, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Mình…… vừa rồi…… hình như là ngủ gật khi đang nghe đàn ở quán trà?
Phó Oản quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hành đang nhìn mình, khóe môi mang theo ý cười.
“Tỉnh rồi?”
Ninh Hành lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Đừng suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa, không có đâu.”
Phó Oản nhăn mũi, hừ một tiếng:
“Tỷ đừng tự mình đa tình, sao tỷ biết trong mơ ta muốn ai gọi ta là sư tỷ? Biết đâu ta muốn đệ tử tương lai gọi ta là sư tỷ thì sao.”
Nàng bực bội bò dậy, đang định xuống giường, lại bị Ninh Hành ấn vai.
Ninh Hành đứng dậy, khom người, ấn Phó Oản trở lại giường.
Phó Oản bị bất ngờ, trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Hành phóng đại trước mắt, nhịn không được chớp chớp mắt.
“Đệ tử tương lai?”
Nàng tới gần Phó Oản, mái tóc đen nhánh rơi xuống ngực Phó Oản, khiến nàng cảm thấy hơi ngứa.
“Chuyện này đừng hòng nghĩ đến.”
Phó Oản nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hành, lại đỏ mặt.
Không được! Ninh Hành là nữ tử!
Tuy rằng nàng ta đang giả nam trang!
Nhưng nàng ta là sư tỷ của ngươi!
Nàng ta còn là nữ chính!
Cho nên nữ phụ ác độc Phó Oản ngươi ngại ngùng cái gì chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu Phó Oản hiện lên vô số câu hỏi, cuối cùng ác ý nổi lên.
Nàng ngẩng đầu, cố ý đụng trán vào trán Ninh Hành:
“Ta muốn nghĩ đấy! Chờ ta quay về sẽ bảo sư tôn thu thêm một đồ đệ ngoan ngoãn, để hắn suốt ngày gọi ta là sư tỷ, sau này sẽ không thèm để ý đến tỷ nữa.”
Trán Ninh Hành bị Phó Oản đụng nhẹ, không đau, chỉ hơi tê dại.
Nàng ngồi thẳng người, cụp mắt nhìn Phó Oản đang hờn dỗi.
“Vậy muội ngủ thêm lát nữa đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Ninh Hành đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai Phó Oản.
Nói xong, còn chu đáo đưa tay che mắt nàng, ý bảo nàng mau ngủ đi.
Phó Oản lại thua, nữ phụ ác độc nàng lại bị nữ chính chọc tức đến mức không nói nên lời.
Nàng thật quá đáng mà!
Nhưng nàng đã ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa.
Ninh Hành lại bảo nàng ngủ tiếp, chẳng phải lại mơ thấy nàng ta sao!
Chẳng lẽ đây chính là số phận bị nữ chính áp bức của nữ phụ ác độc sao?
Phó Oản cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nàng muốn phản kháng, nàng muốn đứng lên, bảo vệ tôn nghiêm của một nữ phụ ác độc.
“A Hành tỷ tỷ A Hành tỷ tỷ A Hành tỷ tỷ ta gọi tỷ là tỷ tỷ rồi ta sai rồi!”
Phó Oản liên tục nói.
Ninh Hành sửng sốt, nghe ba tiếng “A Hành tỷ tỷ” mềm mại, tâm tình lại có chút vui vẻ.
“Không được.”
Nàng nhìn chằm chằm Phó Oản, giọng nói trầm thấp.
“Phải gọi sư huynh.”
Phó Oản: “?”
Người này nghiện giả nam trang rồi sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro