Cô Sợ Không Còn...
2024-08-26 20:47:31
Sang ngày hôm sau mặt trời lại lên cao mọi thứ lại bắt đầu..
" Nhã Tịnh lớp A5 lên phòng cô chủ nhiệm gặp "
Một bạn nam đứng ở phía cửa nói vừa nói xong cậu bạn đó cũng chạy đi luôn
Trong lớp học có vài bạn quay sang nhìn cô
" Nhã Tịnh em mau đi gặp cô chủ niệm đi bài tập làm sau
Thầy giáo dậy hoá thấy thế liền nhìn Nhã Tịnh nói
Cô cũng đứng dậy nhanh chóng đi đến phòng giáo viên
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an khó tả nó cứ lặp đi lặp lại như thế sắp có điều gì xảy ra
Bước chân vốn đã nhanh giờ lại nhanh hơn
Lúc đến trước cách cửa phòng giáo viên nhìn cánh cửa lòng cô như lặng thêm vài phần nhưng Nhã Tịnh vẫn dứt khoát mở cửa
Em chào cô
Tiếng nói trong trẻo liền thu hút được giáo viên chủ nhiệm
" Nhã Tịnh em tới thật đúng lúc mẹ em vừa gọi lại cho cô em mau lại nghe máy đi "Nhã Tịnh tiến lại gần cô cầm lấy điện thoại để bàn không hiểu sao cô sợ, đúng là sợ
" Con..nghe "
Giọng cô rất nhỏ bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc điện thoại
" Nhã Nhã con mau tới bệnh viện lớn đi..bố con bị tai nạn sống chết chưa rõ..con mau tới đi "
Giọng mẹ cô rất gấp gáp còn khàn đặc chữ nghe được chữ không
Chiếc điện thoại để bàn trượt khỏi bàn tay cô, Nhã Tịnh muốn nói nhưng lại không nói được cô cảm thấy nơi mình đang đứng bắt đầu quay cuồng cô đứng không vững nữa rồi...
Nhưng lý trí cho cô biết bây giờ không phải là lúc cho cô ngất đi cô phải gặp bốNhã Tịnh xoay người chạy ra ngoài cô lao ra phía cổng trường như một con
thiêu thân bị mất lý trí
Cô chẳng còn quan tâm nổi thứ gì nữa lao ra được đường lớn Nhã Tịnh hoảng loạn muốn bắt taxi nhưng bây giờ là buổi chiều công nhân tan làm nhân viên tan sở bắt taxi khó hơn lên trời nữa..
11
Nhưng thật may mắn làm sao một chiếc taxi dừng lại ở chỗ cô cửa kính xe hạ xuống tài xế trong xe thò đầu ra nói
" Lên xe cháu muốn đi đâu "
Cháu đến bệnh viện lớn
Mau lên xe
Giọng cô rất khẩn trương bây giờ một khắc đối với cô cũng vô cùng quý
Ngồi vào trong xe lòng cô như lửa đốt, Nhã Tịnh gọi điện cho bị Chu nhưng đáp lại cô lại là tiếng nói của tổng đài viên lạnh lẽo vô cùng
Bác tài bác nhanh giúp cháu
Đi được một lúc cô liên tục giục bác tài xế
Trái ngược với sự lo lắng của cô thì ngược lại ông trời lại rất ung dung trêu đùa
Vì do là giờ cao điểm đường tắc kín tiếng còi xe ing ỏi cô như muốn ngạt thở
" Kiểu này thì không nhanh được tắc đường quá chạy bộ còn nhanh hơnGiọng nói than vãn của bác tài vang lên trong khoang xe nhỏ, như là một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt cô..
Cô nhìn về phía trước còn cách bệnh viện khoảng ba bốn cung đường
Nhã Tịnh cũng không nghĩ nhiều liền xuống thẳng xe sau khi trả tiền cô liền vội vã chạy về hướng bệnh viện
Cô chạy rất nhanh từng cơn gió lạnh của mùa đông áp thẳng vào mặt cô đau đớn làm sao nhưng cô vẫn chạy cô quên luôn đi cái sự mỏi chân do vận động gây ra
Bây giờ trong đầu cô làm sao để đến bệnh viện một cách nhanh nhất là được
Cô băng qua từng cung đường từng hàng cây từng hàng quán
Cách ở xa xa cô đã thấy bệnh viện lớn hơi thở cô nặng nhọc nhưng đôi chân vẫn không ngừng tiến về phía trước cô sợ nếu mình không đủ nhanh bản thân sẽ không còn cơ hội
" Nhã Tịnh lớp A5 lên phòng cô chủ nhiệm gặp "
Một bạn nam đứng ở phía cửa nói vừa nói xong cậu bạn đó cũng chạy đi luôn
Trong lớp học có vài bạn quay sang nhìn cô
" Nhã Tịnh em mau đi gặp cô chủ niệm đi bài tập làm sau
Thầy giáo dậy hoá thấy thế liền nhìn Nhã Tịnh nói
Cô cũng đứng dậy nhanh chóng đi đến phòng giáo viên
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an khó tả nó cứ lặp đi lặp lại như thế sắp có điều gì xảy ra
Bước chân vốn đã nhanh giờ lại nhanh hơn
Lúc đến trước cách cửa phòng giáo viên nhìn cánh cửa lòng cô như lặng thêm vài phần nhưng Nhã Tịnh vẫn dứt khoát mở cửa
Em chào cô
Tiếng nói trong trẻo liền thu hút được giáo viên chủ nhiệm
" Nhã Tịnh em tới thật đúng lúc mẹ em vừa gọi lại cho cô em mau lại nghe máy đi "Nhã Tịnh tiến lại gần cô cầm lấy điện thoại để bàn không hiểu sao cô sợ, đúng là sợ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Con..nghe "
Giọng cô rất nhỏ bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc điện thoại
" Nhã Nhã con mau tới bệnh viện lớn đi..bố con bị tai nạn sống chết chưa rõ..con mau tới đi "
Giọng mẹ cô rất gấp gáp còn khàn đặc chữ nghe được chữ không
Chiếc điện thoại để bàn trượt khỏi bàn tay cô, Nhã Tịnh muốn nói nhưng lại không nói được cô cảm thấy nơi mình đang đứng bắt đầu quay cuồng cô đứng không vững nữa rồi...
Nhưng lý trí cho cô biết bây giờ không phải là lúc cho cô ngất đi cô phải gặp bốNhã Tịnh xoay người chạy ra ngoài cô lao ra phía cổng trường như một con
thiêu thân bị mất lý trí
Cô chẳng còn quan tâm nổi thứ gì nữa lao ra được đường lớn Nhã Tịnh hoảng loạn muốn bắt taxi nhưng bây giờ là buổi chiều công nhân tan làm nhân viên tan sở bắt taxi khó hơn lên trời nữa..
11
Nhưng thật may mắn làm sao một chiếc taxi dừng lại ở chỗ cô cửa kính xe hạ xuống tài xế trong xe thò đầu ra nói
" Lên xe cháu muốn đi đâu "
Cháu đến bệnh viện lớn
Mau lên xe
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng cô rất khẩn trương bây giờ một khắc đối với cô cũng vô cùng quý
Ngồi vào trong xe lòng cô như lửa đốt, Nhã Tịnh gọi điện cho bị Chu nhưng đáp lại cô lại là tiếng nói của tổng đài viên lạnh lẽo vô cùng
Bác tài bác nhanh giúp cháu
Đi được một lúc cô liên tục giục bác tài xế
Trái ngược với sự lo lắng của cô thì ngược lại ông trời lại rất ung dung trêu đùa
Vì do là giờ cao điểm đường tắc kín tiếng còi xe ing ỏi cô như muốn ngạt thở
" Kiểu này thì không nhanh được tắc đường quá chạy bộ còn nhanh hơnGiọng nói than vãn của bác tài vang lên trong khoang xe nhỏ, như là một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt cô..
Cô nhìn về phía trước còn cách bệnh viện khoảng ba bốn cung đường
Nhã Tịnh cũng không nghĩ nhiều liền xuống thẳng xe sau khi trả tiền cô liền vội vã chạy về hướng bệnh viện
Cô chạy rất nhanh từng cơn gió lạnh của mùa đông áp thẳng vào mặt cô đau đớn làm sao nhưng cô vẫn chạy cô quên luôn đi cái sự mỏi chân do vận động gây ra
Bây giờ trong đầu cô làm sao để đến bệnh viện một cách nhanh nhất là được
Cô băng qua từng cung đường từng hàng cây từng hàng quán
Cách ở xa xa cô đã thấy bệnh viện lớn hơi thở cô nặng nhọc nhưng đôi chân vẫn không ngừng tiến về phía trước cô sợ nếu mình không đủ nhanh bản thân sẽ không còn cơ hội
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro