Kinh Tế Khó khă...
2024-08-26 20:47:31
Tối ngày hôm đó Nhã Tịnh không ngủ được cô luôn có suy nghĩ làm gì để kiếm tiền bây giờ?
Sáng ngày hôm sau cô quyết định đến thư viện để học bài cô bắt một chuyến xe nhưng khi đến thư viện hôm nay lại không mở cửa
Trước cửa thư viện còn có vài người chắc cũng đến đây để học bài giống cô rồi
Nhã Tịnh bất lực mà thở dài nhưng vẫn còn có cách theo cô nhớ cách đây hai tuyến xe bus sẽ có một thư viện nhỏ
Lúc cô vừa quay người đằng sau có tiếng người gọi tới
* Nhã Tịnh
Nhã Tịnh quay người lại phía..
Hàn Lâm từ phía sau chạy tới
Vừa nãy khi đến đây cậu đúng là có chút hụt hẫng vì cậu biết mỗi cuối tuần Nhã Tịnh sẽ đến thư viện học bài cậu cũng là vì cô mà đến nào ngờ hôm nay lại..
Đúng lúc cậu định quay về thì lại thấy cô
" Hàn Lâm?
Chào buổi sáng hôm nay thư viện đóng cửa chắc tuần sau sẽ mở lại "" Cảm ơn cậu cũng đến đây học hay mượn sách
' Tớ đến đây học, cậu định về nhà à?"
Nhã Tịnh quay người cười với Hàn Lâm rồi nói
11
Cách đây hai tuyến xe bus có một thư viện nhỏ tớ sẽ đến đó học "
Hàn Lâm nghe xong như vớ được cọng giây cứu mạng liền đáp
" Tớ cũng đến đó học hay chúng ta đi chung nhé '
Nhã Tịnh không cảm thấy gì lạ lên cũng nói
Được "
Hai người đi cùng nhau đến bến xe bus vừa lúc xe bus cũng đến trạm..
Nhã Tịnh chọn ngồi cạnh cửa sổ Hàn Lâm thì ngồi cạnh cô tại lúc đó xe bus
đã kín chỗ
Trên đường đi hai người cũng không nói gì nhiều thỉnh thoảng cậu hỏi gì thì cô sẽ trả lời
Gần đến trạm thứ hai lúc Nhã Tịnh đang lim dim như sắp chìm vào giấc ngủ thì sự chú ý của cô va vào khung cảnh bên ngoài
Cách một làn đường cô thấy một hàng người đang biểu tình chuyện này vốn dĩ cô sẽ không để tâm nhưng thu vào tầm mắt cô là ở nơi đó có bố của cô
Hàn Lâm cũng nhìn thấy cảnh đó cậu nói
'Đang trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế những cuộc biểu tình này rất nhiều nếu hỗn loạn quá sẽ dùng đến vũ lực để trấn áp rất nguy hiểm
Nhã Tịnh không nghe lọt tai nữa
" Xin lỗi cậu tớ có chút việc không cùng cậu đến thư viện được "
Nhã Tịnh nói dứt câu liền đứng dậy
Bác tài cho cháu xuống "
" Cô bé bây giờ không xuống được "
Thật xin lỗi bác bây giờ cháu có việc gấp rất gấp "
Nhìn thấy sự cương quyết của Nhã Tịnh bác tài cũng đã mở cửa xe, cửa xe vừa mở Nhã Tịnh đã lao xuống
Hàn Lâm còn chưa hiểu chuyện gì thì xe bus đã đóng cửa và lăn bánh
Nhã Tịnh chạy thật nhanh về chỗ đám người biểu tình cơn gió lạnh buốt cô cũng không để tâm
Nhìn từ xa cô không thấy bố mình nữa Nhã Tịnh tìm bố Chu trong đám người trên gương mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi
Cô hoà mình vào đám đông..
' Trả lại công bằng cho chúng tôi!!
'Trả lại công bằng cho chúng tôi!!' Trả lại công bằng cho chúng tôi!!
' Trả lại công bằng cho chúng tôi!! "
Tiếng nói ở khắp nơi
Từ xa cô nhìn thấy một bóng lưng hết mức quen thuộc Nhã Tịnh thấy vậy liền chạy lên gọi to
" Bố"
Tiếng gọi của cô cũng không làm cho đám người dừng lại...Bóng lưng kia nghe thấy vậy liền quay người lại
" Bố "
" Nhã Nhã sao con lại ở đây " Bố Chu thấy cô ở đây liền chạy lại
" Con mới hỏi bố sao lại ở đây mới đúng "
Vành mắt cô đỏ hoe giọng nói cũng có chút nghẹn lại
" Bố.."
" Bố không được ở đây nữa mau đi theo con"
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay đầy vết chai của bố Chu mà kéo đi
" Được được bố đi cùng con "
Bố Chu cũng mặc sức cho cô kéo lúc ra khỏi đoàn người cô dừng lại quay người lại nhìn người bố của mình
Gương mặt ông toàn vết lấm lem đôi mắt thâm quầng trên đầu cũng đã có
tóc bạc
" Bố."
" Con đói chưa bố dẫn con đi ăn ở gần đây có quán ăn rất ngon "
'Con biết rồi..nhà mình đang khó khăn bố mẹ không phải dấu con nữa
" Con Nhã Nhã con yên tâm mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi
" Vậy bố hứa không được làm những việc như thế này nữa rất nguy hiểm bố biết không "
Được rồi bố hứa bố hứa "
Cô nhìn người bố của mình trong lòng dâng lên một làn sóng tự trách trách bản thân mình chưa đủ lớn để có thể chia sẽ một chút gánh nặng về tiền bạc trách bản thân mình chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể làm gì hơn trách cho số phận gia đình mình không thể tốt hơn
Tối hôm đó cô ngồi ở ngoài ban công rất lâu cô không ngủ được làm sao đây.
Những ngày sau đó tiếp nối nhau nền kinh tế có thay đổi nặng lề nạn thất nghiệp ở đâu cũng có giá cả của các vật phẩm leo thang
Trên truyền hình những cuộc biểu tình,đình công như nấm mọc lênSố tiền tiết kiệm cũng đã được dùng đến được một khoảng thời gian ngày nào bố mẹ cô cũng ra ngoài kiếm việc làm thêm..
Nhưng tình hình cũng không khả quan mấy
Ngày hôm đó đi học về lúc đi ngang qua phòng của mẹ cô thấy bà đang kiểm tra sổ tiết kiệm rồi còn ghi ghi chép chép
Mấy ngày nay trường mẫu giáo mà Tiểu Bảo theo học đang được tu sửa lên được nghỉ một tuần bố mẹ Chu đã quyết định gửi Tiểu Bảo về quê nội chơi
Nên trong nhà yên ắng hẳn..
Ăn xong bữa tối cô quay trở lại phòng làm bài tập về nhà sắp thi cuối kỳ việc học hành lại được đặt lên cao.
Sáng ngày hôm sau cô quyết định đến thư viện để học bài cô bắt một chuyến xe nhưng khi đến thư viện hôm nay lại không mở cửa
Trước cửa thư viện còn có vài người chắc cũng đến đây để học bài giống cô rồi
Nhã Tịnh bất lực mà thở dài nhưng vẫn còn có cách theo cô nhớ cách đây hai tuyến xe bus sẽ có một thư viện nhỏ
Lúc cô vừa quay người đằng sau có tiếng người gọi tới
* Nhã Tịnh
Nhã Tịnh quay người lại phía..
Hàn Lâm từ phía sau chạy tới
Vừa nãy khi đến đây cậu đúng là có chút hụt hẫng vì cậu biết mỗi cuối tuần Nhã Tịnh sẽ đến thư viện học bài cậu cũng là vì cô mà đến nào ngờ hôm nay lại..
Đúng lúc cậu định quay về thì lại thấy cô
" Hàn Lâm?
Chào buổi sáng hôm nay thư viện đóng cửa chắc tuần sau sẽ mở lại "" Cảm ơn cậu cũng đến đây học hay mượn sách
' Tớ đến đây học, cậu định về nhà à?"
Nhã Tịnh quay người cười với Hàn Lâm rồi nói
11
Cách đây hai tuyến xe bus có một thư viện nhỏ tớ sẽ đến đó học "
Hàn Lâm nghe xong như vớ được cọng giây cứu mạng liền đáp
" Tớ cũng đến đó học hay chúng ta đi chung nhé '
Nhã Tịnh không cảm thấy gì lạ lên cũng nói
Được "
Hai người đi cùng nhau đến bến xe bus vừa lúc xe bus cũng đến trạm..
Nhã Tịnh chọn ngồi cạnh cửa sổ Hàn Lâm thì ngồi cạnh cô tại lúc đó xe bus
đã kín chỗ
Trên đường đi hai người cũng không nói gì nhiều thỉnh thoảng cậu hỏi gì thì cô sẽ trả lời
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đến trạm thứ hai lúc Nhã Tịnh đang lim dim như sắp chìm vào giấc ngủ thì sự chú ý của cô va vào khung cảnh bên ngoài
Cách một làn đường cô thấy một hàng người đang biểu tình chuyện này vốn dĩ cô sẽ không để tâm nhưng thu vào tầm mắt cô là ở nơi đó có bố của cô
Hàn Lâm cũng nhìn thấy cảnh đó cậu nói
'Đang trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế những cuộc biểu tình này rất nhiều nếu hỗn loạn quá sẽ dùng đến vũ lực để trấn áp rất nguy hiểm
Nhã Tịnh không nghe lọt tai nữa
" Xin lỗi cậu tớ có chút việc không cùng cậu đến thư viện được "
Nhã Tịnh nói dứt câu liền đứng dậy
Bác tài cho cháu xuống "
" Cô bé bây giờ không xuống được "
Thật xin lỗi bác bây giờ cháu có việc gấp rất gấp "
Nhìn thấy sự cương quyết của Nhã Tịnh bác tài cũng đã mở cửa xe, cửa xe vừa mở Nhã Tịnh đã lao xuống
Hàn Lâm còn chưa hiểu chuyện gì thì xe bus đã đóng cửa và lăn bánh
Nhã Tịnh chạy thật nhanh về chỗ đám người biểu tình cơn gió lạnh buốt cô cũng không để tâm
Nhìn từ xa cô không thấy bố mình nữa Nhã Tịnh tìm bố Chu trong đám người trên gương mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi
Cô hoà mình vào đám đông..
' Trả lại công bằng cho chúng tôi!!
'Trả lại công bằng cho chúng tôi!!' Trả lại công bằng cho chúng tôi!!
' Trả lại công bằng cho chúng tôi!! "
Tiếng nói ở khắp nơi
Từ xa cô nhìn thấy một bóng lưng hết mức quen thuộc Nhã Tịnh thấy vậy liền chạy lên gọi to
" Bố"
Tiếng gọi của cô cũng không làm cho đám người dừng lại...Bóng lưng kia nghe thấy vậy liền quay người lại
" Bố "
" Nhã Nhã sao con lại ở đây " Bố Chu thấy cô ở đây liền chạy lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Con mới hỏi bố sao lại ở đây mới đúng "
Vành mắt cô đỏ hoe giọng nói cũng có chút nghẹn lại
" Bố.."
" Bố không được ở đây nữa mau đi theo con"
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay đầy vết chai của bố Chu mà kéo đi
" Được được bố đi cùng con "
Bố Chu cũng mặc sức cho cô kéo lúc ra khỏi đoàn người cô dừng lại quay người lại nhìn người bố của mình
Gương mặt ông toàn vết lấm lem đôi mắt thâm quầng trên đầu cũng đã có
tóc bạc
" Bố."
" Con đói chưa bố dẫn con đi ăn ở gần đây có quán ăn rất ngon "
'Con biết rồi..nhà mình đang khó khăn bố mẹ không phải dấu con nữa
" Con Nhã Nhã con yên tâm mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi
" Vậy bố hứa không được làm những việc như thế này nữa rất nguy hiểm bố biết không "
Được rồi bố hứa bố hứa "
Cô nhìn người bố của mình trong lòng dâng lên một làn sóng tự trách trách bản thân mình chưa đủ lớn để có thể chia sẽ một chút gánh nặng về tiền bạc trách bản thân mình chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể làm gì hơn trách cho số phận gia đình mình không thể tốt hơn
Tối hôm đó cô ngồi ở ngoài ban công rất lâu cô không ngủ được làm sao đây.
Những ngày sau đó tiếp nối nhau nền kinh tế có thay đổi nặng lề nạn thất nghiệp ở đâu cũng có giá cả của các vật phẩm leo thang
Trên truyền hình những cuộc biểu tình,đình công như nấm mọc lênSố tiền tiết kiệm cũng đã được dùng đến được một khoảng thời gian ngày nào bố mẹ cô cũng ra ngoài kiếm việc làm thêm..
Nhưng tình hình cũng không khả quan mấy
Ngày hôm đó đi học về lúc đi ngang qua phòng của mẹ cô thấy bà đang kiểm tra sổ tiết kiệm rồi còn ghi ghi chép chép
Mấy ngày nay trường mẫu giáo mà Tiểu Bảo theo học đang được tu sửa lên được nghỉ một tuần bố mẹ Chu đã quyết định gửi Tiểu Bảo về quê nội chơi
Nên trong nhà yên ắng hẳn..
Ăn xong bữa tối cô quay trở lại phòng làm bài tập về nhà sắp thi cuối kỳ việc học hành lại được đặt lên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro