Sau Này Cũng Vậ...
2024-08-26 20:47:31
Không khí trong gia đình đình Nhã Tịnh cũng đã đi lên được không ít
" Nhã Nhã con cầm lấy cái này đợt bố trèo lên rồi đưa cho bố "
Bố Chu năm nay muốn treo đèn lồng ngoài cửa năm ngoái nhà cô chỉ treo mỗi câu đối nhưng năm nay thấy hàng xóm treo đèn lên bố cô cũng muốn
Mẹ Chu thì khác bà cũng chỉ muốn treo câu đối nhưng bố cô muốn lên bà cũng nương theo.
Chỉ còn chưa đến một tuần lễ nữa là đến Tết Nguyên Đán
Hôm nay Nhã Tịnh được nghỉ buổi chiều lên cùng mẹ ra ngoài mua ít đồ lễ Tết
" Nhã Nhã con thấy cái này thế nào mẹ thấy cái áo này hợp với con đấy "
Bà ướm cái áo lên người Nhã Tịnh rồi nhìn cô
Chiếc áo khoác ngoài có lông vũ mỏng màu đỏ mận phải công nhận rất hợp với cô màu áo làm tôn lên nước da trắng sứ của Nhã Tịnh
Cô cười nhìn mẹ rồi gật đầu
Hai người dạo quanh siêu thị mấy vòng trên xe đẩy lại càng thêm nhiều đồ
Nào là mứt các loại hạt bột mì để làm há cảo thêm nhiều món khác nữa mẹ cô nói phải mua những thứ này sớm chứ không sát ngày mua sẽ khó
Trên đường đi về hai tay cô đều nặng trĩu nhìn sang mẹ mình cũng không kém là bao nhiêu
Hai mẹ con cười nói suất chặng đường về
Buổi tối ngày hôm đó cô ngồi trên bàn học nhưng tâm tư lại không để vào những trang sách trên bàn, đôi mắt hạnh của cô mang mác buồn nhìn ra phía ban công
Tin nhắn gửi đi lại chẳng có hồi âm gọi bao nhiêu cuộc vẫn cứ là thuê bao
Chẳng ai có tin tức về cậu..
"Nào các em ổn định chỗ ngồi nhanh lên vào lớp rồi mà vẫn ồn ào thế này à lớp trưởng quản lý lớp kiểu gì thế "
Tiếng nói hùng hồn của giáo viên chủ nhiệm khiến cả lớp vừa ồn ào bây giờ đã im phăng phắc
" Chúng ta sẽ học một tuần nữa là nghỉ Tết nhưng tôi nhắc trước không vì nghỉ Tết mà buông lỏng việc học các bạn biết chưa "
Nhã Tịnh thẫn thờ nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng
Ở cuối góc lớp lại vang lên tiếng nói chuyện nào là kể về chuyến đi sắp tới với gia đình
Bên phía trên cũng không kém cạnh chỉ có cô là vẫn luôn im lặng mấy ngày hôm nay cô vẫn luôn đến tiểu khu mà cậu sống cũng đã hỏi bác bảo vệ
Nhưng ôm hy vọng bao nhiêu thì thất vọng càng nhiều bác bảo vệ nói đã không thấy cậu trong hơn tuần nay
Đám người Phùng Hằng và cả Uyển Uyển cũng đã an ủi cô phần nào nhưng cũng không làm cô vui vẻ nổi cô đâu phải đứa ngốc
Vũ Đình, Phùng Hằng cũng lo lắng cho cậu đâu kém cô
Đúng thật cậu như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy dấu vết cũng không có, trong lòng Nhã Tịnh oán trách không thôi
Nghĩ thầm cậu mà quay trở lại sẽ đánh cậu một trận
Nhưng nếu cô mà biết trước tương lai thì sẽ nói với bản thân mình hiện tại rằng sẽ không có chuyện đấy sẽ không gặp lại nhau nữa rất lâu về sau cũng vậy.. 2°
Mấy ngày sau đó hiển nhiên cậu cũng không đến lớp cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô lại càng trở lên nhạt nhẽ nhẽo hơn.
Nhưng trái ngược với cô bấy giờ con đường trở lên chật ních người dòng người hối hả chuẩn bị cho ngày lễ lớn của năm, những dãy nhà con phố được trang trí bằng đèn lồng đỏ rực
Trong các khu chợ mùi hương của hoa mai hoa đào, lan tỏả khắp nơi...
" Nhã Nhã nhà tớ bố tớ nói năm nay sẽ về nhà ngoại ăn Tết vậy là tớ sẽ không được gặp cậu rồi.."
" Không sao chúng ta có thể gặp nhau vào mùng năm mùng sáu mà "
Uyển Uyển có chút buồn vì hai người trước đó đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau mà bây giờ cô phải về quê ngoại ăn
Tết
Nhã Tịnh thầm nghĩ chắc khoảng mùng ba mùng bốn gia đình cô cũng sẽ về quê ngoại
Tiếng chuông vào lớp vang lên Uyển Uyển chào tạm biệt với cô rồi nhanh chân chạy về lớp
Hôm nay là ngày cuối học hết hôm nay sẽ được nghỉ nên học sinh còn tâm trạng đâu mà học hành giáo viên bộ môn cũng cho lớp tự quản lên lớp học càng náo nhiệt hơn
Góc lớp tụm năm tụm ba chơi bài phía trên thì chơi rút gỗ, bên kia thì ngồi nói chuyện phiếm
Nhã Tịnh hiển nhiên không tham gia à có cả lớp trưởng Hàn Lâm nữa cậu ngồi làm bài tập về nhà cho kỉ nghỉ Tết này
Cô thì học từ mới...
Dạo gần đây trời đã không còn quá lạnh như trước nữa cây ngô đồng phía ngoài cũng dần trở lên có sức sống hơn cành lá đung đung đưa đưa như đang chào đón mùa xuân năm mới
Nhìn quanh sân trường một vòng từ những chiếc ghế đá cây cỏ sân bóng rổ dãy nhà ăn khu sân sau như đang khoác lên mình chiếc áo mới mọi thứ thật kì diệu bây giờ Nhã Tịnh mới nhìn kĩ càng mọi thứ hơn
Nơi đây đẹp đến kì lạ có sức hấp dẫn đến kì lạ mọi thứ cứ như nước chảy róc rách vào thâm tâm chúng ta thấm vào sâu tròng lòng
Lúc này không hiểu sao cô có cảm giác bây giờ nếu không nhìn kĩ nó một lần nữa thì sẽ không còn cơ hội..đúng sẽ không còn cơ hội
Đôi mắt cô thấm đẫm sự buồn
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ còn phía sau Hàn Lâm đang nhìn cô, có lẽ khoảng khác này cô sẽ không bao giờ biết
Tan học cô cùng Uyển Uyển khoác tay nhau đi về phía cổng trường hoà mình vào với những học sinh khác
" Hôm nay mẹ tớ tới đón chắc bà ấy đang đứng đợi ở phía bên kia "
" Được cậu qua phí kia đi không mẹ cậu đợi lâu "
"Được được trên đường về chú ý an toàn mùng sáu gặp lại tạm biệt "
"Ừm. hẹn gặp lại "
Đôi mắt hai người đong đầy ý cười Uyển Uyển vẫy tay với cô rồi chạy đi, rất nhanh cũng đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa
Nhã Tịnh ngoái nhìn lại phía cổng trường lần nữa rồi mới bước về phía trước.
Ngày hôm sau đã là hai chín đối với cô mọi thứ vẫn như bình thường không có gì khác biệt
Cô cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp
Tiếng bước chân vang lên một cách quen thuộc có nhịp điệu rõ ràng Tiểu Bảo từ ngoài chạy vào trong phòng không nhanh không chậm leo lên giường vỗ vỗ vào chăn
" Chị chị dậy đi mau xuống dọn nhà không mẹ chửi "
Đáp lại cậu bé vẫn là hơi thở đều đều của Nhã Tịnh
" Chị..mau tỉnh dậy "
Lời nói cậu vừa dứt thì mẹ đi từ dưới đã lên tiếng
"Nhã Nhã con còn không mau dậy đi hả dậy nhanh lên "
Mẹ Chu dùng tay hất chiếc chăn bông của cô ra một cách dứt khoát
Hơi lạnh lùa vào nhanh chóng khiến cô nhíu mày
"Mẹ. con ngủ một tý thôi mà "
"Còn ngủ một tý à dậy nhanh lên xuống dưới nhà lau bàn ghế cho mẹ " •
"Mẹ chị đúng là con sâu lười "
Nghe Tiểu Bảo còn thêm dầu vào lửa Nhã Tịnh mới bất lực từ từ mở mắt
"Mẹ cho con mười phút vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà cho mẹ "
"Vâng."
Mẹ Chu và Tiểu Bảo cũng lần lượt đi xuống bỏ lại cô đang thờ thẫn trên giường
Gần đây mỗi sáng cô đều sẽ bật điện thoại lên đầu tiên để xem có hồi âm từ cậu hay không có cuộc gọi nào bị nhỡ hay không
Màn hình điện thoại sáng lên khung chat cậu được cô gim ở ngay đầu tin nhắn gửi đi gần nhất là vào tối hôm qua
là chúc ngủ ngon..
Ngón tay thon dài của cô lướt lên rồi lướt xuống chỉ có cô một mình độc thoại một dấu chấm từ Kính Minh cũng không xuất hiện (
Nhã Tịnh thở dài một hơi rồi mới bước xuống giường...
" Nhã Nhã con cầm lấy cái này đợt bố trèo lên rồi đưa cho bố "
Bố Chu năm nay muốn treo đèn lồng ngoài cửa năm ngoái nhà cô chỉ treo mỗi câu đối nhưng năm nay thấy hàng xóm treo đèn lên bố cô cũng muốn
Mẹ Chu thì khác bà cũng chỉ muốn treo câu đối nhưng bố cô muốn lên bà cũng nương theo.
Chỉ còn chưa đến một tuần lễ nữa là đến Tết Nguyên Đán
Hôm nay Nhã Tịnh được nghỉ buổi chiều lên cùng mẹ ra ngoài mua ít đồ lễ Tết
" Nhã Nhã con thấy cái này thế nào mẹ thấy cái áo này hợp với con đấy "
Bà ướm cái áo lên người Nhã Tịnh rồi nhìn cô
Chiếc áo khoác ngoài có lông vũ mỏng màu đỏ mận phải công nhận rất hợp với cô màu áo làm tôn lên nước da trắng sứ của Nhã Tịnh
Cô cười nhìn mẹ rồi gật đầu
Hai người dạo quanh siêu thị mấy vòng trên xe đẩy lại càng thêm nhiều đồ
Nào là mứt các loại hạt bột mì để làm há cảo thêm nhiều món khác nữa mẹ cô nói phải mua những thứ này sớm chứ không sát ngày mua sẽ khó
Trên đường đi về hai tay cô đều nặng trĩu nhìn sang mẹ mình cũng không kém là bao nhiêu
Hai mẹ con cười nói suất chặng đường về
Buổi tối ngày hôm đó cô ngồi trên bàn học nhưng tâm tư lại không để vào những trang sách trên bàn, đôi mắt hạnh của cô mang mác buồn nhìn ra phía ban công
Tin nhắn gửi đi lại chẳng có hồi âm gọi bao nhiêu cuộc vẫn cứ là thuê bao
Chẳng ai có tin tức về cậu..
"Nào các em ổn định chỗ ngồi nhanh lên vào lớp rồi mà vẫn ồn ào thế này à lớp trưởng quản lý lớp kiểu gì thế "
Tiếng nói hùng hồn của giáo viên chủ nhiệm khiến cả lớp vừa ồn ào bây giờ đã im phăng phắc
" Chúng ta sẽ học một tuần nữa là nghỉ Tết nhưng tôi nhắc trước không vì nghỉ Tết mà buông lỏng việc học các bạn biết chưa "
Nhã Tịnh thẫn thờ nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng
Ở cuối góc lớp lại vang lên tiếng nói chuyện nào là kể về chuyến đi sắp tới với gia đình
Bên phía trên cũng không kém cạnh chỉ có cô là vẫn luôn im lặng mấy ngày hôm nay cô vẫn luôn đến tiểu khu mà cậu sống cũng đã hỏi bác bảo vệ
Nhưng ôm hy vọng bao nhiêu thì thất vọng càng nhiều bác bảo vệ nói đã không thấy cậu trong hơn tuần nay
Đám người Phùng Hằng và cả Uyển Uyển cũng đã an ủi cô phần nào nhưng cũng không làm cô vui vẻ nổi cô đâu phải đứa ngốc
Vũ Đình, Phùng Hằng cũng lo lắng cho cậu đâu kém cô
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng thật cậu như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy dấu vết cũng không có, trong lòng Nhã Tịnh oán trách không thôi
Nghĩ thầm cậu mà quay trở lại sẽ đánh cậu một trận
Nhưng nếu cô mà biết trước tương lai thì sẽ nói với bản thân mình hiện tại rằng sẽ không có chuyện đấy sẽ không gặp lại nhau nữa rất lâu về sau cũng vậy.. 2°
Mấy ngày sau đó hiển nhiên cậu cũng không đến lớp cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô lại càng trở lên nhạt nhẽ nhẽo hơn.
Nhưng trái ngược với cô bấy giờ con đường trở lên chật ních người dòng người hối hả chuẩn bị cho ngày lễ lớn của năm, những dãy nhà con phố được trang trí bằng đèn lồng đỏ rực
Trong các khu chợ mùi hương của hoa mai hoa đào, lan tỏả khắp nơi...
" Nhã Nhã nhà tớ bố tớ nói năm nay sẽ về nhà ngoại ăn Tết vậy là tớ sẽ không được gặp cậu rồi.."
" Không sao chúng ta có thể gặp nhau vào mùng năm mùng sáu mà "
Uyển Uyển có chút buồn vì hai người trước đó đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau mà bây giờ cô phải về quê ngoại ăn
Tết
Nhã Tịnh thầm nghĩ chắc khoảng mùng ba mùng bốn gia đình cô cũng sẽ về quê ngoại
Tiếng chuông vào lớp vang lên Uyển Uyển chào tạm biệt với cô rồi nhanh chân chạy về lớp
Hôm nay là ngày cuối học hết hôm nay sẽ được nghỉ nên học sinh còn tâm trạng đâu mà học hành giáo viên bộ môn cũng cho lớp tự quản lên lớp học càng náo nhiệt hơn
Góc lớp tụm năm tụm ba chơi bài phía trên thì chơi rút gỗ, bên kia thì ngồi nói chuyện phiếm
Nhã Tịnh hiển nhiên không tham gia à có cả lớp trưởng Hàn Lâm nữa cậu ngồi làm bài tập về nhà cho kỉ nghỉ Tết này
Cô thì học từ mới...
Dạo gần đây trời đã không còn quá lạnh như trước nữa cây ngô đồng phía ngoài cũng dần trở lên có sức sống hơn cành lá đung đung đưa đưa như đang chào đón mùa xuân năm mới
Nhìn quanh sân trường một vòng từ những chiếc ghế đá cây cỏ sân bóng rổ dãy nhà ăn khu sân sau như đang khoác lên mình chiếc áo mới mọi thứ thật kì diệu bây giờ Nhã Tịnh mới nhìn kĩ càng mọi thứ hơn
Nơi đây đẹp đến kì lạ có sức hấp dẫn đến kì lạ mọi thứ cứ như nước chảy róc rách vào thâm tâm chúng ta thấm vào sâu tròng lòng
Lúc này không hiểu sao cô có cảm giác bây giờ nếu không nhìn kĩ nó một lần nữa thì sẽ không còn cơ hội..đúng sẽ không còn cơ hội
Đôi mắt cô thấm đẫm sự buồn
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ còn phía sau Hàn Lâm đang nhìn cô, có lẽ khoảng khác này cô sẽ không bao giờ biết
Tan học cô cùng Uyển Uyển khoác tay nhau đi về phía cổng trường hoà mình vào với những học sinh khác
" Hôm nay mẹ tớ tới đón chắc bà ấy đang đứng đợi ở phía bên kia "
" Được cậu qua phí kia đi không mẹ cậu đợi lâu "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được được trên đường về chú ý an toàn mùng sáu gặp lại tạm biệt "
"Ừm. hẹn gặp lại "
Đôi mắt hai người đong đầy ý cười Uyển Uyển vẫy tay với cô rồi chạy đi, rất nhanh cũng đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa
Nhã Tịnh ngoái nhìn lại phía cổng trường lần nữa rồi mới bước về phía trước.
Ngày hôm sau đã là hai chín đối với cô mọi thứ vẫn như bình thường không có gì khác biệt
Cô cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp
Tiếng bước chân vang lên một cách quen thuộc có nhịp điệu rõ ràng Tiểu Bảo từ ngoài chạy vào trong phòng không nhanh không chậm leo lên giường vỗ vỗ vào chăn
" Chị chị dậy đi mau xuống dọn nhà không mẹ chửi "
Đáp lại cậu bé vẫn là hơi thở đều đều của Nhã Tịnh
" Chị..mau tỉnh dậy "
Lời nói cậu vừa dứt thì mẹ đi từ dưới đã lên tiếng
"Nhã Nhã con còn không mau dậy đi hả dậy nhanh lên "
Mẹ Chu dùng tay hất chiếc chăn bông của cô ra một cách dứt khoát
Hơi lạnh lùa vào nhanh chóng khiến cô nhíu mày
"Mẹ. con ngủ một tý thôi mà "
"Còn ngủ một tý à dậy nhanh lên xuống dưới nhà lau bàn ghế cho mẹ " •
"Mẹ chị đúng là con sâu lười "
Nghe Tiểu Bảo còn thêm dầu vào lửa Nhã Tịnh mới bất lực từ từ mở mắt
"Mẹ cho con mười phút vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà cho mẹ "
"Vâng."
Mẹ Chu và Tiểu Bảo cũng lần lượt đi xuống bỏ lại cô đang thờ thẫn trên giường
Gần đây mỗi sáng cô đều sẽ bật điện thoại lên đầu tiên để xem có hồi âm từ cậu hay không có cuộc gọi nào bị nhỡ hay không
Màn hình điện thoại sáng lên khung chat cậu được cô gim ở ngay đầu tin nhắn gửi đi gần nhất là vào tối hôm qua
là chúc ngủ ngon..
Ngón tay thon dài của cô lướt lên rồi lướt xuống chỉ có cô một mình độc thoại một dấu chấm từ Kính Minh cũng không xuất hiện (
Nhã Tịnh thở dài một hơi rồi mới bước xuống giường...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro