Chương 4
Khôi Tấn Ái Nhân
2024-07-21 14:45:47
4.
Đây chính là tình lang tâm tâm niệm niệm của nha đầu ngốc kia.
Không chỉ làm nhục nàng ngay trước mặt mọi người ở thời điểm nàng hạnh phúc nhất mà còn trở thành câu chuyện để y tùy ý khoe khoang.
Thoạt nhìn nàng cũng là người có tính tình thà bẻ gãy cũng không chịu cong giống với a tỷ, làm sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy?
Ta vừa suy nghĩ tâm sự trong lòng, vừa quay trở về phòng.
Vừa vặn đụng phải A Đề lảo đảo chạy tới gặp ta.
Trông nàng cực kỳ chật vật.
Bước chân lảo đảo, thậm chí hai chân còn không khép lại được.
Một mảng bẩn thỉu xuất hiện trên đầu gối, mơ hồ nhìn thấy vết m.á.u trên da thịt.
Trên cổ còn có từng vòng vết trói, khuôn miệng sưng tấy nhìn không ra hình dáng.
Tàn tạ tựa như diều giấy trong gió.
Sợi dây diều đã rơi vào tay người khác, chỉ có thể bị cuồng phong chà đạp như lục bình mà thôi.
“Tỷ tỷ… Ta sai rồi, ta… Quả thực Tạ Liên Khải còn không bằng súc sinh!”
Ta không biết nàng đã bị tra tấn đến mức nào.
Nhưng vào lúc này, chỉ nhìn thôi mà ta đã giật mình.
Ta muốn khuyên nàng cố gắng sống sót, nhưng sống sót đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự nhục nhã, tra tấn vô tận.
Huống hồ nàng chỉ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ.
Dường như cũng chẳng còn gì luyến tiếc với thế gian này nữa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được lý do gì phù hợp.
Chỉ có thể nắm chặt hai tay của nàng, một mực nhắc tới việc phải sống sót, phải tồn tại.
Không ngờ tới, tính tình A Đề lại rất ương ngạnh.
Nàng thút thít một hồi, ngừng khóc nức nở: “Tất nhiên là ta muốn sống sót.”
“Bị lừa, không phải lỗi của ta, bị nhục nhã, cũng không phải lỗi của ta.”
“Nếu nói ta sai thì đó cũng là do ta không chịu nghe lời khuyên của tỷ tỷ.”
Trong lòng ta buồn bã vô cùng.
Không phải là lỗi của nàng.
Tạ Liên Khải lấy việc trêu đùa nữ tử làm niềm vui.
Thứ y muốn nhất chính là kéo nữ tử ra vẻ trong trẻo, lạnh lùng xuống nước, giáo huấn các nàng thành bộ dáng nhu thuận, ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Liên Khải sinh ra đã có túi da tốt đẹp, nữ tử bị kéo xuống bụi bặm một khoảng thời gian dài đột nhiên nhận được sủng ái mấy lần, có mấy người có thể chịu nổi dụ hoặc này?
Theo lẽ tự nhiên, nữ tử sẽ coi y như một vị thần mà ái mộ, y muốn như thế nào liền chiều theo ý y như thế.
Sau khi điểm mấu chốt của các nàng bị kéo xuống mức thấp nhất, y sẽ hung hăng vũ nhục các nàng trước mặt rất nhiều thiếu gia quyền quý.
Các nàng vốn dĩ là những thiếu nữ hiền lành, lớn lên trong quy huấn tam tòng tứ đức.
Vài lần ái muội đã là cực hạn, làm sao chịu được sự nhục nhã như vậy?
Luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ sẽ dẫn đến việc cắn lưỡi tự sát.
“Đầu sỏ gây tội còn tiêu diêu tự tại, nữ tử bị hại giống như ta lại muốn tìm cái c.h.ế.t để giải thoát, vì sao chứ?”
A Đề hít sâu một hơi, mở mắt ra.
Bên trong là sự thâm trầm và kiên quyết không hề lay động.
“Tỷ tỷ, ta muốn báo thù.”
“Chúng ta liên thủ đi.”
Ta từng nói A Đề rất giống a tỷ năm đó.
Là ta nói sai.
Thanh lãnh của a tỷ là vì a tỷ để ý đến trinh tiết.
Mà thanh lãnh của A Đề là vì nàng quá để ý đến bản thân mình.
Ta vốn tưởng rằng nữ tử đánh mất trinh tiết đều muốn chết, muốn tự trừng phạt bản thân.
Nhưng kẻ ngược đãi còn tiêu d.a.o khoái hoạt, vì sao nữ tử phải oán hận bản thân như vậy?
Vì sao?
5.
A Đề nói đúng một câu.
Quả thật ta chưa từng tận mắt thấy a tỷ bị lăng nhục ở Nguyệt Ảnh Lâu.
Đây chính là tình lang tâm tâm niệm niệm của nha đầu ngốc kia.
Không chỉ làm nhục nàng ngay trước mặt mọi người ở thời điểm nàng hạnh phúc nhất mà còn trở thành câu chuyện để y tùy ý khoe khoang.
Thoạt nhìn nàng cũng là người có tính tình thà bẻ gãy cũng không chịu cong giống với a tỷ, làm sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy?
Ta vừa suy nghĩ tâm sự trong lòng, vừa quay trở về phòng.
Vừa vặn đụng phải A Đề lảo đảo chạy tới gặp ta.
Trông nàng cực kỳ chật vật.
Bước chân lảo đảo, thậm chí hai chân còn không khép lại được.
Một mảng bẩn thỉu xuất hiện trên đầu gối, mơ hồ nhìn thấy vết m.á.u trên da thịt.
Trên cổ còn có từng vòng vết trói, khuôn miệng sưng tấy nhìn không ra hình dáng.
Tàn tạ tựa như diều giấy trong gió.
Sợi dây diều đã rơi vào tay người khác, chỉ có thể bị cuồng phong chà đạp như lục bình mà thôi.
“Tỷ tỷ… Ta sai rồi, ta… Quả thực Tạ Liên Khải còn không bằng súc sinh!”
Ta không biết nàng đã bị tra tấn đến mức nào.
Nhưng vào lúc này, chỉ nhìn thôi mà ta đã giật mình.
Ta muốn khuyên nàng cố gắng sống sót, nhưng sống sót đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự nhục nhã, tra tấn vô tận.
Huống hồ nàng chỉ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ.
Dường như cũng chẳng còn gì luyến tiếc với thế gian này nữa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được lý do gì phù hợp.
Chỉ có thể nắm chặt hai tay của nàng, một mực nhắc tới việc phải sống sót, phải tồn tại.
Không ngờ tới, tính tình A Đề lại rất ương ngạnh.
Nàng thút thít một hồi, ngừng khóc nức nở: “Tất nhiên là ta muốn sống sót.”
“Bị lừa, không phải lỗi của ta, bị nhục nhã, cũng không phải lỗi của ta.”
“Nếu nói ta sai thì đó cũng là do ta không chịu nghe lời khuyên của tỷ tỷ.”
Trong lòng ta buồn bã vô cùng.
Không phải là lỗi của nàng.
Tạ Liên Khải lấy việc trêu đùa nữ tử làm niềm vui.
Thứ y muốn nhất chính là kéo nữ tử ra vẻ trong trẻo, lạnh lùng xuống nước, giáo huấn các nàng thành bộ dáng nhu thuận, ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Liên Khải sinh ra đã có túi da tốt đẹp, nữ tử bị kéo xuống bụi bặm một khoảng thời gian dài đột nhiên nhận được sủng ái mấy lần, có mấy người có thể chịu nổi dụ hoặc này?
Theo lẽ tự nhiên, nữ tử sẽ coi y như một vị thần mà ái mộ, y muốn như thế nào liền chiều theo ý y như thế.
Sau khi điểm mấu chốt của các nàng bị kéo xuống mức thấp nhất, y sẽ hung hăng vũ nhục các nàng trước mặt rất nhiều thiếu gia quyền quý.
Các nàng vốn dĩ là những thiếu nữ hiền lành, lớn lên trong quy huấn tam tòng tứ đức.
Vài lần ái muội đã là cực hạn, làm sao chịu được sự nhục nhã như vậy?
Luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ sẽ dẫn đến việc cắn lưỡi tự sát.
“Đầu sỏ gây tội còn tiêu diêu tự tại, nữ tử bị hại giống như ta lại muốn tìm cái c.h.ế.t để giải thoát, vì sao chứ?”
A Đề hít sâu một hơi, mở mắt ra.
Bên trong là sự thâm trầm và kiên quyết không hề lay động.
“Tỷ tỷ, ta muốn báo thù.”
“Chúng ta liên thủ đi.”
Ta từng nói A Đề rất giống a tỷ năm đó.
Là ta nói sai.
Thanh lãnh của a tỷ là vì a tỷ để ý đến trinh tiết.
Mà thanh lãnh của A Đề là vì nàng quá để ý đến bản thân mình.
Ta vốn tưởng rằng nữ tử đánh mất trinh tiết đều muốn chết, muốn tự trừng phạt bản thân.
Nhưng kẻ ngược đãi còn tiêu d.a.o khoái hoạt, vì sao nữ tử phải oán hận bản thân như vậy?
Vì sao?
5.
A Đề nói đúng một câu.
Quả thật ta chưa từng tận mắt thấy a tỷ bị lăng nhục ở Nguyệt Ảnh Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro