Chương 5
Khôi Tấn Ái Nhân
2024-07-21 14:45:47
Khi đó ta còn nhỏ, sau khi biết a tỷ đến Nguyệt Ảnh Lâu, mỗi ngày ta đều chạy đến lầu các chờ đợi.
Chờ tới chờ lui, cuối cùng chỉ chờ thấy một cỗ t.h.i t.h.ể m.á.u thịt mơ hồ.
Gió thổi vô tình, lay động bộ y phục màu hồng đào kia.
Vốn chỉn chu xinh đẹp, hôm nay lại tàn tạ rách rưới, áo rách quần manh.
Trên người của nàng được bao phủ bằng đủ loại vết thương rất đáng sợ.
Mặt a tỷ chuyển sang màu tím xanh, miệng há to.
A tỷ bị ném vào một bãi tha ma.
Lúc đó ta còn chưa biết a tỷ đã không còn nữa.
Ta nhào tới, giúp nàng sửa sang lại y phục.
Lại phát hiện trong n.g.ự.c nàng giấu một miếng bánh hoa đào, hẳn là để lại cho ta.
Chỉ là vải quấn quá chặt, lúc mở ra được thì tấm vải đã rách nát, miếng bánh bị đè ép vụn nát.
Còn hơi bốc mùi.
Ta nhét bánh hoa đào vào trong miệng, thật ra không ngon chút nào.
“A tỷ, bánh hoa đào rất ngon, tỷ mau đứng lên đi, ta muốn ăn nữa.”
A tỷ từng nói chờ a tỷ phát đạt sẽ dẫn ta ăn hết đồ ăn ngon trong thiên hạ.
Nhưng a tỷ không trả lời ta.
A tỷ không bao giờ trả lời ta nữa.
Ta khào góc kêu gào.
Khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc, khóc đến nỗi đầu óc choáng váng.
Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi.
Cũng là lần đầu tiên ta sinh ra hận ý.
Sau đó, vào năm ta mười lăm tuổi, ta tự đến Tạ Hầu phủ làm nha hoàn.
Mà a nương của ta cầu còn không được.
Sau khi a tỷ chết, Tạ Liên Khải cho a nương một số tiền lớn làm phí trợ cấp.
A nương thủy chung cho rằng a tỷ chọc giận quý nhân trong Nguyệt Ảnh Lâu nên mới phải bỏ mạng.
A nương gặp người khác còn liên mồm khen ngợi tiểu Hầu gia thiện lương.
Ta nói muốn đến Tạ Hầu phủ làm việc, a nương mắt cũng không chớp liền đồng ý.
Cuối cùng còn không quên dặn dò ta một câu:
“Phải cẩn thận hầu hạ quý nhân, cẩn thận đừng đi vào con đường cũ của tỷ ngươi!”
Ta lạnh lùng cười.
Sáu, bảy năm nay, hàng đêm ta đều nằm mơ.
Trong mộng, tỷ tỷ nở nụ cười đầy m.á.u mang theo khối bánh hoa đào bị nghiền nát.
Năm đó ta ngây thơ không hiểu chuyện nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Khi ta dần lớn lên, cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao a tỷ lại đỏ bừng mặt xấu hổ như thế.
Cũng mơ hồ có thể tưởng tượng được a tỷ ở Nguyệt Ảnh Lâu đến tột cùng bị làm nhục như thế nào.
Tất cả những thứ này đều do Tạ Liên Khải ban tặng.
Trông ta rất giống a tỷ.
Tạ Liên Khải mới gặp lần đầu đã nhìn trúng ta.
Chỉ tiếc, y không hề nhớ tới a tỷ.
Ta tên là Nguyệt Lạc.
A tỷ của ta tên là Nguyệt Sương.
Dù vậy, y vẫn không thể nhớ ra.
Mấy ngày đầu mới nhập phủ không dễ chịu chút nào.
Đám hạ nhân được Tạ Liên Khải âm thầm sắp đặt, tìm mọi cách xa lánh ta.
Mùa đông khắc nghiệt, có kẻ nhốt ta vào trong phòng củi bỏ đói.
Đúng lúc đó, Tạ Liên Khải mang áo khoác lông chồn tới chỗ ta.
Y còn nở nụ cười dịu dàng, nói chỗ của y có đồ ăn ngon, rất nóng hổi, hỏi ta có muốn đi qua hay không.
6.
Ta tìm một cái khăn lông, lau sạch vết m.á.u trên người A Đề.
Lãnh đạm nói với nàng những chuyện cũ năm xưa.
Ta sớm biết tiểu Hầu gia không có ý tốt.
Ta giả vờ ngất xỉu để trốn đi.
Tạ Liên Khải có sở thích ngắm nhìn thiếu nữ thanh tỉnh dần trầm luân.
Sau đó, ta cố ý sắp đặt, dùng biện pháp dơ bẩn nhất để bò lên giường Tạ lão Hầu gia.
Khi Tạ Liên Khải biết được việc này, y có chút kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm? Chẳng lẽ ngươi vốn phóng đãng từ trong xương cốt như vậy?”
Chờ tới chờ lui, cuối cùng chỉ chờ thấy một cỗ t.h.i t.h.ể m.á.u thịt mơ hồ.
Gió thổi vô tình, lay động bộ y phục màu hồng đào kia.
Vốn chỉn chu xinh đẹp, hôm nay lại tàn tạ rách rưới, áo rách quần manh.
Trên người của nàng được bao phủ bằng đủ loại vết thương rất đáng sợ.
Mặt a tỷ chuyển sang màu tím xanh, miệng há to.
A tỷ bị ném vào một bãi tha ma.
Lúc đó ta còn chưa biết a tỷ đã không còn nữa.
Ta nhào tới, giúp nàng sửa sang lại y phục.
Lại phát hiện trong n.g.ự.c nàng giấu một miếng bánh hoa đào, hẳn là để lại cho ta.
Chỉ là vải quấn quá chặt, lúc mở ra được thì tấm vải đã rách nát, miếng bánh bị đè ép vụn nát.
Còn hơi bốc mùi.
Ta nhét bánh hoa đào vào trong miệng, thật ra không ngon chút nào.
“A tỷ, bánh hoa đào rất ngon, tỷ mau đứng lên đi, ta muốn ăn nữa.”
A tỷ từng nói chờ a tỷ phát đạt sẽ dẫn ta ăn hết đồ ăn ngon trong thiên hạ.
Nhưng a tỷ không trả lời ta.
A tỷ không bao giờ trả lời ta nữa.
Ta khào góc kêu gào.
Khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc, khóc đến nỗi đầu óc choáng váng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi.
Cũng là lần đầu tiên ta sinh ra hận ý.
Sau đó, vào năm ta mười lăm tuổi, ta tự đến Tạ Hầu phủ làm nha hoàn.
Mà a nương của ta cầu còn không được.
Sau khi a tỷ chết, Tạ Liên Khải cho a nương một số tiền lớn làm phí trợ cấp.
A nương thủy chung cho rằng a tỷ chọc giận quý nhân trong Nguyệt Ảnh Lâu nên mới phải bỏ mạng.
A nương gặp người khác còn liên mồm khen ngợi tiểu Hầu gia thiện lương.
Ta nói muốn đến Tạ Hầu phủ làm việc, a nương mắt cũng không chớp liền đồng ý.
Cuối cùng còn không quên dặn dò ta một câu:
“Phải cẩn thận hầu hạ quý nhân, cẩn thận đừng đi vào con đường cũ của tỷ ngươi!”
Ta lạnh lùng cười.
Sáu, bảy năm nay, hàng đêm ta đều nằm mơ.
Trong mộng, tỷ tỷ nở nụ cười đầy m.á.u mang theo khối bánh hoa đào bị nghiền nát.
Năm đó ta ngây thơ không hiểu chuyện nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Khi ta dần lớn lên, cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao a tỷ lại đỏ bừng mặt xấu hổ như thế.
Cũng mơ hồ có thể tưởng tượng được a tỷ ở Nguyệt Ảnh Lâu đến tột cùng bị làm nhục như thế nào.
Tất cả những thứ này đều do Tạ Liên Khải ban tặng.
Trông ta rất giống a tỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Liên Khải mới gặp lần đầu đã nhìn trúng ta.
Chỉ tiếc, y không hề nhớ tới a tỷ.
Ta tên là Nguyệt Lạc.
A tỷ của ta tên là Nguyệt Sương.
Dù vậy, y vẫn không thể nhớ ra.
Mấy ngày đầu mới nhập phủ không dễ chịu chút nào.
Đám hạ nhân được Tạ Liên Khải âm thầm sắp đặt, tìm mọi cách xa lánh ta.
Mùa đông khắc nghiệt, có kẻ nhốt ta vào trong phòng củi bỏ đói.
Đúng lúc đó, Tạ Liên Khải mang áo khoác lông chồn tới chỗ ta.
Y còn nở nụ cười dịu dàng, nói chỗ của y có đồ ăn ngon, rất nóng hổi, hỏi ta có muốn đi qua hay không.
6.
Ta tìm một cái khăn lông, lau sạch vết m.á.u trên người A Đề.
Lãnh đạm nói với nàng những chuyện cũ năm xưa.
Ta sớm biết tiểu Hầu gia không có ý tốt.
Ta giả vờ ngất xỉu để trốn đi.
Tạ Liên Khải có sở thích ngắm nhìn thiếu nữ thanh tỉnh dần trầm luân.
Sau đó, ta cố ý sắp đặt, dùng biện pháp dơ bẩn nhất để bò lên giường Tạ lão Hầu gia.
Khi Tạ Liên Khải biết được việc này, y có chút kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm? Chẳng lẽ ngươi vốn phóng đãng từ trong xương cốt như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro