Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 11
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi chú ý tới bốn người anh họ đều đang ngây ngốc không nói gì, đáy lòng có chút lo lắng: “Anh cả, các anh không thích sao?”
Lục Chi Bắc xem như là người thuyết vô thần, cảm thấy những việc này đều là phong kiến mê tín, nhưng đối mặt với đôi mắt thanh triệt sáng ngời của em gái, hoàn toàn luyến tiếc để cô bé thất vọng: “…Thích.”
“Chỉ là anh quá kinh ngạc, không nghĩ tới Chi Chi có thể vẽ bùa.”
Chi Chi nghe được anh cả nói thích, nỗi lực đè nén khóe miệng hơi giương lên, tốc độ nói chuyện nhẹ nhàng: “Sư phụ dạy em.”
Lục Chi Đông rất vui lòng tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt trên núi của Chi Chi: “Sư phụ còn dạy em những gì?”
Chi Chi thấy anh cả cảm thấy hứng thú, liền nói đơn giản một chút: “Bói toán, bắt quỷ,…”
“Anh, không nghĩ tới em gái chúng ta lại là thần côn?” Lục Chi Bắc cả kinh không khép miệng được, anh ấy nhỏ giọng hỏi anh ruột Lục Chi Tây của mình: “Anh sẽ không bắt em gái của chúng ta tới cục cảnh sát chứ?”
Lục Chi Tây trừng mắt nhìn em trai mình một cái, tuy anh ấy là cảnh sát, nhưng là cảnh sát phụ trách án kiện hình sự, cũng không quản lý mấy chuyện thế này.
Lỗ tai của Chi Chi nghiêng về phía Lục Chi Bắc đang lẩm bẩm lầm bầm, căng chặt khuôn mặt nói: “Em không phải kẻ lừa đảo.”
“Anh tin Chi Chi không phải kẻ lừa đảo.” Ngay cả là kẻ lừa đảo cũng không có vấn đề gì, Lục Chi Đông nhìn chữ viết nét mực rõ ràng trên bùa bình an, khen ngợi không bủn xỉn chút nào: “Chi Chi vẽ rất đẹp.”
“Chỉ tạm được.” Chi Chi kiêu ngạo ừ một tiếng: “Anh, các anh phải luôn mang theo nó bên người, nó có thể bảo vệ mọi người bình an.”
“Được.” Lục Chi Đông không tin những lá bùa này thật sự có tác dụng, nhưng đây là một mảnh tâm ý của em gái, anh ấy vẫn gấp gọn cất vào trong túi áo vest: “Cảm ơn món quà của Chi Chi, anh sẽ cất thật kĩ.”
Sau khi cất kỹ bùa bình an, Lục Chi Đông nghiêm túc sửa đúng một câu mà vừa rồi Chi Chi nói sai: “Câu vừa rồi của Chi Chi nói không đúng, không phải thu lưu, mà là về nhà.”
“Chi Chi, trước kia bọn anh không biết đến sự tồn tại của em, nếu sớm biết, bọn anh nhất định sẽ lên trên núi tìm em.” Chú ba là người họa sĩ, thích đi ra ngoài sưu tầm phong tục khắp nơi, quanh năm suốt tháng đều không ở nhà, bởi vậy bọn họ cũng không biết những mối quan hệ cá nhân của chú ấy, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ tin tức về Chi Chi.
Nếu không phải Chi Chi chủ động liên hệ với bọn họ, có khả năng cả đời này bọn họ cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của Chi Chi.
Mấy ngày hôm trước sau khi liên lạc được, Lục Chi Đông cũng đã điều tra những sự việc về Chi Chi và sư phụ của cô bé, cũng hiểu biết thêm một số tình huống từ miệng của Vương Tuyền, tuy rằng tin tức không nhiều lắm, nhưng cũng có thể từ đôi câu vài lời mà biết được cuộc sống sinh hoạt trong núi của cô bé gian nan hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Lục Chi Đông nhìn đạo bào đã giặt đến trắng bệch trên người em gái, đáy lòng càng hụt hẫng, về sau nhất định phải bồi thường cho cô bé thật tốt: “Chi Chi ở bên ngoài chịu khổ rồi, hiện giờ về nhà, các anh trai nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Lục Chi Bắc xem như là người thuyết vô thần, cảm thấy những việc này đều là phong kiến mê tín, nhưng đối mặt với đôi mắt thanh triệt sáng ngời của em gái, hoàn toàn luyến tiếc để cô bé thất vọng: “…Thích.”
“Chỉ là anh quá kinh ngạc, không nghĩ tới Chi Chi có thể vẽ bùa.”
Chi Chi nghe được anh cả nói thích, nỗi lực đè nén khóe miệng hơi giương lên, tốc độ nói chuyện nhẹ nhàng: “Sư phụ dạy em.”
Lục Chi Đông rất vui lòng tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt trên núi của Chi Chi: “Sư phụ còn dạy em những gì?”
Chi Chi thấy anh cả cảm thấy hứng thú, liền nói đơn giản một chút: “Bói toán, bắt quỷ,…”
“Anh, không nghĩ tới em gái chúng ta lại là thần côn?” Lục Chi Bắc cả kinh không khép miệng được, anh ấy nhỏ giọng hỏi anh ruột Lục Chi Tây của mình: “Anh sẽ không bắt em gái của chúng ta tới cục cảnh sát chứ?”
Lục Chi Tây trừng mắt nhìn em trai mình một cái, tuy anh ấy là cảnh sát, nhưng là cảnh sát phụ trách án kiện hình sự, cũng không quản lý mấy chuyện thế này.
Lỗ tai của Chi Chi nghiêng về phía Lục Chi Bắc đang lẩm bẩm lầm bầm, căng chặt khuôn mặt nói: “Em không phải kẻ lừa đảo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh tin Chi Chi không phải kẻ lừa đảo.” Ngay cả là kẻ lừa đảo cũng không có vấn đề gì, Lục Chi Đông nhìn chữ viết nét mực rõ ràng trên bùa bình an, khen ngợi không bủn xỉn chút nào: “Chi Chi vẽ rất đẹp.”
“Chỉ tạm được.” Chi Chi kiêu ngạo ừ một tiếng: “Anh, các anh phải luôn mang theo nó bên người, nó có thể bảo vệ mọi người bình an.”
“Được.” Lục Chi Đông không tin những lá bùa này thật sự có tác dụng, nhưng đây là một mảnh tâm ý của em gái, anh ấy vẫn gấp gọn cất vào trong túi áo vest: “Cảm ơn món quà của Chi Chi, anh sẽ cất thật kĩ.”
Sau khi cất kỹ bùa bình an, Lục Chi Đông nghiêm túc sửa đúng một câu mà vừa rồi Chi Chi nói sai: “Câu vừa rồi của Chi Chi nói không đúng, không phải thu lưu, mà là về nhà.”
“Chi Chi, trước kia bọn anh không biết đến sự tồn tại của em, nếu sớm biết, bọn anh nhất định sẽ lên trên núi tìm em.” Chú ba là người họa sĩ, thích đi ra ngoài sưu tầm phong tục khắp nơi, quanh năm suốt tháng đều không ở nhà, bởi vậy bọn họ cũng không biết những mối quan hệ cá nhân của chú ấy, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ tin tức về Chi Chi.
Nếu không phải Chi Chi chủ động liên hệ với bọn họ, có khả năng cả đời này bọn họ cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của Chi Chi.
Mấy ngày hôm trước sau khi liên lạc được, Lục Chi Đông cũng đã điều tra những sự việc về Chi Chi và sư phụ của cô bé, cũng hiểu biết thêm một số tình huống từ miệng của Vương Tuyền, tuy rằng tin tức không nhiều lắm, nhưng cũng có thể từ đôi câu vài lời mà biết được cuộc sống sinh hoạt trong núi của cô bé gian nan hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Lục Chi Đông nhìn đạo bào đã giặt đến trắng bệch trên người em gái, đáy lòng càng hụt hẫng, về sau nhất định phải bồi thường cho cô bé thật tốt: “Chi Chi ở bên ngoài chịu khổ rồi, hiện giờ về nhà, các anh trai nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro