Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 21
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi rất vô tội: “Em đâu có làm gì đâu.”
Cô bé không lừa gạt người khác.
“Vậy em nói đi, tại sao chúng ta phải vào Cục Cảnh Sát uống trà?” Lục Chi Bắc có chút hoảng hốt, cũng không biết vừa rồi có ai nhận ra anh hay không, dù sao anh cũng là minh tinh có chút danh tiếng, nếu như bị người khác chụp được bị bắt vào Cục Cảnh Sát là tiêu rồi.
“…Không biết.” Chi Chi cúi đầu nhìn mũi chân, thật muốn tìm cái hầm để chui vào, vốn dĩ muốn kiếm chút tiền để tích góp công đức, kết quả xuất sư bất lợi, thật mất mặt.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Lục Chi Bắc muốn liên hệ cho người nhà và người đại diện, nhưng nhất định sẽ bị mắng, vẫn là chính mình tự giải quyết đi, anh móc điện thoại ra, đầu ngón tay bay nhanh nhấn chữ.
Từ góc độ của Chi Chi vừa lúc có thể thấy được giao diện điện thoại của anh tư, vừa vặn có thể nhìn thấy anh đang nhập vào khung tìm kiếm ‘Mang em gái nhỏ đi dạo phố bị cảnh sát bắt vào Cục Cảnh Sát thì phải làm sao? Sẽ bị ngồi tù sao?’
“….” Chi Chi yên lặng xe dịch qua bên cạnh, tránh bị lây một loại bệnh tên là ‘ngốc’.
Nhưng vào lúc này, nữ cảnh sát mặt tròn đi đến, trong tay còn cầm một hộp dâu tây tươi mới: “Bạn nhỏ, ăn dâu tây đi.”
Chi Chi nhìn dâu tây đỏ tươi mọng nước, lại nhìn tướng mạo của nữ cảnh sát, chính trực nhiệt tình, không có tâm tư xấu xa đối với cô bé: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, ăn xong tự mình lấy.” Nữ cảnh sát mặt tròn thấy cô bé thật đáng yêu, lại đẩy đẩy dâu tây đến trước mặt cô bé: “Bạn nhỏ, con tên gì?”
Chi Chi lễ phép trả lời: “Chi Chi.”
“Chi Chi? Tên thật dễ nghe.” Nữ cảnh sát mặt tròn tiếp tục hỏi: “Người này là gì của con?”
“Em ấy là em họ của tôi.” Lục Chi Bắc thu hồi điện thoại: “Cảnh sát, chúng tôi không làm chuyện gì xấu đúng không? Cô đưa chúng tôi đến đây để làm gì?”
“Chỉ là dò hỏi theo lệ thường mà thôi.” Nữ cảnh sát mặt tròn nhìn về phía Lục Chi Bắc, thu lại ý cười giáo huấn anh ấy: “Vừa rồi anh đi đâu? Sao lại để bạn nhỏ ở ven đường một mình? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không? Thiếu chút nữa đứa bé đã bị người ta đụng ngã.”
Lục Chi Bắc tự biết đuối lý, vội vàng nhận sai: “Tôi đi mua trà sữa, không chú ý tới em ấy chạy ra ngoài, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Đưa trẻ nhỏ ra ngoài nhất định phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút? Ngàn vạn đừng rời mắt, nếu như bị bọn buôn người bắt cóc thì anh có hối hận cũng không có chỗ để hối hận.” Nữ cảnh sát mặt tròn dừng lại một chút: “Còn có các người đừng dạy bạn nhỏ này làm mê tín phong kiến…”
Lục Chi Bắc kinh ngạc nhìn Chi Chi đang yên tĩnh ăn dâu tây: “Còn nói không làm chuyện xấu, thì ra em đi lừa gạt người khác.”
Chi Chi thẹn thùng mở miệng thở dốc, không thừa nhận đây là chuyện xấu: “Em không có lừa gạt người khác, không tin anh hỏi những người đó đi.”
“Tiền em cũng thu của người ta rồi, còn nói là không lừa gạt người khác.” Lục Chi Bắc nên chứng cứ trên bàn, những 500 tệ, anh ấy vừa quay người đi một lúc mà cô bé đã kiếm lời nhiều tiền như vậy, em gái họ nhà mình thật là trâu bò!
Cô bé không lừa gạt người khác.
“Vậy em nói đi, tại sao chúng ta phải vào Cục Cảnh Sát uống trà?” Lục Chi Bắc có chút hoảng hốt, cũng không biết vừa rồi có ai nhận ra anh hay không, dù sao anh cũng là minh tinh có chút danh tiếng, nếu như bị người khác chụp được bị bắt vào Cục Cảnh Sát là tiêu rồi.
“…Không biết.” Chi Chi cúi đầu nhìn mũi chân, thật muốn tìm cái hầm để chui vào, vốn dĩ muốn kiếm chút tiền để tích góp công đức, kết quả xuất sư bất lợi, thật mất mặt.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Lục Chi Bắc muốn liên hệ cho người nhà và người đại diện, nhưng nhất định sẽ bị mắng, vẫn là chính mình tự giải quyết đi, anh móc điện thoại ra, đầu ngón tay bay nhanh nhấn chữ.
Từ góc độ của Chi Chi vừa lúc có thể thấy được giao diện điện thoại của anh tư, vừa vặn có thể nhìn thấy anh đang nhập vào khung tìm kiếm ‘Mang em gái nhỏ đi dạo phố bị cảnh sát bắt vào Cục Cảnh Sát thì phải làm sao? Sẽ bị ngồi tù sao?’
“….” Chi Chi yên lặng xe dịch qua bên cạnh, tránh bị lây một loại bệnh tên là ‘ngốc’.
Nhưng vào lúc này, nữ cảnh sát mặt tròn đi đến, trong tay còn cầm một hộp dâu tây tươi mới: “Bạn nhỏ, ăn dâu tây đi.”
Chi Chi nhìn dâu tây đỏ tươi mọng nước, lại nhìn tướng mạo của nữ cảnh sát, chính trực nhiệt tình, không có tâm tư xấu xa đối với cô bé: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, ăn xong tự mình lấy.” Nữ cảnh sát mặt tròn thấy cô bé thật đáng yêu, lại đẩy đẩy dâu tây đến trước mặt cô bé: “Bạn nhỏ, con tên gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi Chi lễ phép trả lời: “Chi Chi.”
“Chi Chi? Tên thật dễ nghe.” Nữ cảnh sát mặt tròn tiếp tục hỏi: “Người này là gì của con?”
“Em ấy là em họ của tôi.” Lục Chi Bắc thu hồi điện thoại: “Cảnh sát, chúng tôi không làm chuyện gì xấu đúng không? Cô đưa chúng tôi đến đây để làm gì?”
“Chỉ là dò hỏi theo lệ thường mà thôi.” Nữ cảnh sát mặt tròn nhìn về phía Lục Chi Bắc, thu lại ý cười giáo huấn anh ấy: “Vừa rồi anh đi đâu? Sao lại để bạn nhỏ ở ven đường một mình? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không? Thiếu chút nữa đứa bé đã bị người ta đụng ngã.”
Lục Chi Bắc tự biết đuối lý, vội vàng nhận sai: “Tôi đi mua trà sữa, không chú ý tới em ấy chạy ra ngoài, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Đưa trẻ nhỏ ra ngoài nhất định phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút? Ngàn vạn đừng rời mắt, nếu như bị bọn buôn người bắt cóc thì anh có hối hận cũng không có chỗ để hối hận.” Nữ cảnh sát mặt tròn dừng lại một chút: “Còn có các người đừng dạy bạn nhỏ này làm mê tín phong kiến…”
Lục Chi Bắc kinh ngạc nhìn Chi Chi đang yên tĩnh ăn dâu tây: “Còn nói không làm chuyện xấu, thì ra em đi lừa gạt người khác.”
Chi Chi thẹn thùng mở miệng thở dốc, không thừa nhận đây là chuyện xấu: “Em không có lừa gạt người khác, không tin anh hỏi những người đó đi.”
“Tiền em cũng thu của người ta rồi, còn nói là không lừa gạt người khác.” Lục Chi Bắc nên chứng cứ trên bàn, những 500 tệ, anh ấy vừa quay người đi một lúc mà cô bé đã kiếm lời nhiều tiền như vậy, em gái họ nhà mình thật là trâu bò!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro