Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 46
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi nghe thấy ông nội nói tới chính mình, lập tức thẳng sống lưng, cười cười với Lý Minh đầy mặt kinh ngạc, đây là cố chủ, phải hiền lành một chút, cô bé nghĩ nghĩ, dùng ngữ khí ôn nhu để chào hỏi: “Chào chú, con có thể giúp chú nhìn xem.”
Lý Minh dại ra nhìn đứa bé xinh đẹp này, lại không dám tin tưởng mà nhìn về phía ông Lục: “Ông Lục......” Ông xác định chuyện này không phải ở nói giỡn chứ? Đây không phải là một đứa trẻ mới cai sữa chưa tới hai năm sao?
Ông Lục sờ sờ râu cười: “Chi Chi tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn không đáng tin lắm, nhưng bản lĩnh lại rất lớn, thân thể đang từ từ chuyển biến tốt đẹp của tôi cũng là nhờ công lao của Chi Chi.”
Chi Chi hơi hơi nâng hàm dưới lên, đều là công lao của cô bé đó: “Chú dẫn con đi sau nhà nhìn xem được không?”
Lý Minh thấy Chi Chi vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, coi như chơi cùng đứa nhỏ này một chút đi: “Tôi dẫn mọi người đi vào xem.”
Quán trà là theo cách cục tứ hợp viện, mặt sau còn có một ngôi nhà thuỷ tạ cạnh hồ nước nhỏ, phi thường rộng mở còn lịch sự tao nhã, rất nhanh mọi người đã đi tới một cái sân trồng một cây lê lớn, cây lê cành khô chắc khỏe sum xuê, giữa những tán cây thật lớn kết đầy những quả lê vàng ươm.
“Ông Lục, ông cũng biết cây lê này xem như là một đặc sắc của quán trà nhà chúng tôi, mọi người đều ngóng trông đến tháng 7 để được tới ăn quả lê, kết quả khi quả lê thành thục lại liên tiếp rơi xuống đất, như vậy sao tôi còn có thể làm ăn được nữa?” Lý Minh bất đắc dĩ thở dài, quả lê nhà bọn họ phải trưởng thành đến một trình độ nhất định, sau đó sẽ để những vị khách trực tiếp hái xuống, cho nên muốn hái xuống trước để bảo quản cũng không có biện pháp.
Lý Minh chỉ vào cây lê lớn, mang theo vài phần ý tứ dỗ dành trẻ nhỏ: “Bạn nhỏ, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Chi Chi nhìn cây lê, trên nhánh cây bị hắc khí nhàn nhạt quấn quanh, không nồng đậm một chút nào, chỉ mới phơi ánh mặt trời một chút đã tan đi, cô bé nhìn bốn phía xung quanh một vòng, tầm mắt dừng ở một gian nhà có âm khí nặng nhất.
Cô bé trực tiếp đi qua, nhẹ nhàng đẩy một phiến cửa gỗ khắc hoa trong đó ra, hơi hơi dẩu mông ghé vào trên hạm cửa gỗ cao cao, tham đầu tham não nhìn về phía bóng ma bên trong: “Ông cụ, là ông lén lút hái quả lê của nhà chú ấy sao?”
Ở khi Chi Chi nói chuyện với căn phòng trống, Lý Minh sợ tới mức cả người đều nổi da gà, ông ấy vội vàng nhìn về phía Ông Lục: “Ông Lục, tình huống này là như thế nào?”
Trong lòng ông Lục cũng hơi tê rần: “Chi Chi, con nói chuyện với ai vậy?”
“Nói chuyện với một ông cụ.” Vóc dáng Chi Chi không cao, đi đi qua ngạch cửa cao cao này được, toàn bộ nửa thân trên đều ghé vào trên ngạch cửa, không tự chủ được mà nhún chân nhỏ lên: “Ông cụ, là ông ăn vụng quả lê nhà chú ấy sao?”
“Tôi không có ăn vụng, tôi chỉ hái quả lê thôi.” Cụ ông ngồi xổm trong một góc chậm rãi quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Chi Chi: “Bé con là ai? Sao con có thể nhìn thấy tôi được?”
“Bởi vì con là đạo sĩ nhỏ.” Chi Chi đánh giá ông cụ này, gương mặt thoạt nhìn còn tính hiền từ, không có ý muốn thương tổn cô bé, bởi vậy cô bé cũng không có ý muốn động thủ: “Ông cụ, ông đã chết rồi, không thể cứ ở địa phương của người sống được, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với người ở đây, ông cũng sẽ càng ngày càng suy yếu.”
Ông cụ vô tội mờ mịt hỏi: “Tôi đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, ông đã chết rồi.” Chi Chi nghiêng đầu đánh giá ông cụ này, thần trí của ông ấy hình như không được thanh tỉnh lắm: “Ông tên là gì? Con giúp ông rời đi nơi này.”
“Tên của tôi là gì?” Ông cụ lắc đầu, ông không nhớ gì cả, ông ấy muốn làm gì?
Ông ấy che đầu lại suy nghĩ thật lâu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn đến cây lê bên ngoài, đột nhiên nhớ tới ông ấy muốn làm cái gì: “Tôi muốn hái quả lê, đúng rồi, hái quả lê, quả lê chín rồi sẽ không dùng được nữa......”
“Tôi muốn đi hái quả lê......” Ông cụ ngây thơ mờ mịt mà đi ra ngoài, mới đi vài bước đã bị ánh mặt trời bỏng cháy nghiêng nghiêng chiếu đến bốc khói, đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, ông ấy vội vội vàng vàng lùi về sau, trốn vào chỗ tối âm lãnh.
Lý Minh dại ra nhìn đứa bé xinh đẹp này, lại không dám tin tưởng mà nhìn về phía ông Lục: “Ông Lục......” Ông xác định chuyện này không phải ở nói giỡn chứ? Đây không phải là một đứa trẻ mới cai sữa chưa tới hai năm sao?
Ông Lục sờ sờ râu cười: “Chi Chi tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn không đáng tin lắm, nhưng bản lĩnh lại rất lớn, thân thể đang từ từ chuyển biến tốt đẹp của tôi cũng là nhờ công lao của Chi Chi.”
Chi Chi hơi hơi nâng hàm dưới lên, đều là công lao của cô bé đó: “Chú dẫn con đi sau nhà nhìn xem được không?”
Lý Minh thấy Chi Chi vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, coi như chơi cùng đứa nhỏ này một chút đi: “Tôi dẫn mọi người đi vào xem.”
Quán trà là theo cách cục tứ hợp viện, mặt sau còn có một ngôi nhà thuỷ tạ cạnh hồ nước nhỏ, phi thường rộng mở còn lịch sự tao nhã, rất nhanh mọi người đã đi tới một cái sân trồng một cây lê lớn, cây lê cành khô chắc khỏe sum xuê, giữa những tán cây thật lớn kết đầy những quả lê vàng ươm.
“Ông Lục, ông cũng biết cây lê này xem như là một đặc sắc của quán trà nhà chúng tôi, mọi người đều ngóng trông đến tháng 7 để được tới ăn quả lê, kết quả khi quả lê thành thục lại liên tiếp rơi xuống đất, như vậy sao tôi còn có thể làm ăn được nữa?” Lý Minh bất đắc dĩ thở dài, quả lê nhà bọn họ phải trưởng thành đến một trình độ nhất định, sau đó sẽ để những vị khách trực tiếp hái xuống, cho nên muốn hái xuống trước để bảo quản cũng không có biện pháp.
Lý Minh chỉ vào cây lê lớn, mang theo vài phần ý tứ dỗ dành trẻ nhỏ: “Bạn nhỏ, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Chi Chi nhìn cây lê, trên nhánh cây bị hắc khí nhàn nhạt quấn quanh, không nồng đậm một chút nào, chỉ mới phơi ánh mặt trời một chút đã tan đi, cô bé nhìn bốn phía xung quanh một vòng, tầm mắt dừng ở một gian nhà có âm khí nặng nhất.
Cô bé trực tiếp đi qua, nhẹ nhàng đẩy một phiến cửa gỗ khắc hoa trong đó ra, hơi hơi dẩu mông ghé vào trên hạm cửa gỗ cao cao, tham đầu tham não nhìn về phía bóng ma bên trong: “Ông cụ, là ông lén lút hái quả lê của nhà chú ấy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở khi Chi Chi nói chuyện với căn phòng trống, Lý Minh sợ tới mức cả người đều nổi da gà, ông ấy vội vàng nhìn về phía Ông Lục: “Ông Lục, tình huống này là như thế nào?”
Trong lòng ông Lục cũng hơi tê rần: “Chi Chi, con nói chuyện với ai vậy?”
“Nói chuyện với một ông cụ.” Vóc dáng Chi Chi không cao, đi đi qua ngạch cửa cao cao này được, toàn bộ nửa thân trên đều ghé vào trên ngạch cửa, không tự chủ được mà nhún chân nhỏ lên: “Ông cụ, là ông ăn vụng quả lê nhà chú ấy sao?”
“Tôi không có ăn vụng, tôi chỉ hái quả lê thôi.” Cụ ông ngồi xổm trong một góc chậm rãi quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Chi Chi: “Bé con là ai? Sao con có thể nhìn thấy tôi được?”
“Bởi vì con là đạo sĩ nhỏ.” Chi Chi đánh giá ông cụ này, gương mặt thoạt nhìn còn tính hiền từ, không có ý muốn thương tổn cô bé, bởi vậy cô bé cũng không có ý muốn động thủ: “Ông cụ, ông đã chết rồi, không thể cứ ở địa phương của người sống được, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với người ở đây, ông cũng sẽ càng ngày càng suy yếu.”
Ông cụ vô tội mờ mịt hỏi: “Tôi đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, ông đã chết rồi.” Chi Chi nghiêng đầu đánh giá ông cụ này, thần trí của ông ấy hình như không được thanh tỉnh lắm: “Ông tên là gì? Con giúp ông rời đi nơi này.”
“Tên của tôi là gì?” Ông cụ lắc đầu, ông không nhớ gì cả, ông ấy muốn làm gì?
Ông ấy che đầu lại suy nghĩ thật lâu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn đến cây lê bên ngoài, đột nhiên nhớ tới ông ấy muốn làm cái gì: “Tôi muốn hái quả lê, đúng rồi, hái quả lê, quả lê chín rồi sẽ không dùng được nữa......”
“Tôi muốn đi hái quả lê......” Ông cụ ngây thơ mờ mịt mà đi ra ngoài, mới đi vài bước đã bị ánh mặt trời bỏng cháy nghiêng nghiêng chiếu đến bốc khói, đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, ông ấy vội vội vàng vàng lùi về sau, trốn vào chỗ tối âm lãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro