Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 47
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi nghiêng đầu quan sát ông cụ này, tuy rằng nhìn rất đáng thương, nhưng cô bé vẫn muốn phê bình ông ấy: “Ông không được hái trộm quả lê của người ta, như vậy là không lễ phép.”
Ông cụ đầu óc không rõ ràng lắm ấp úng trả lời: “Là của tôi, nhà tôi.......”
“Đây là nhà ông?” Chi Chi quay đầu nhìn về phía Lý Minh đang sợ tới mức run bần bật, hai người xác thật có quan hệ huyết thống, cô bé đứng lên vỗ vỗ quần áo: “Người bên trong chính là cha của chú, chú đừng sợ.”
“Cái gì? Cha của tôi?” Thanh âm của Lý Minh không khống chế được run run, “Bạn nhỏ, con đừng nói bậy, cha của tôi đã qua đời vào đầu năm nay rồi, sao có thể là cha của tôi được.”
“Chính là người cha đã qua đời của chú, ông ấy rất gầy, trên lông mày còn có một nốt ruồi thịt.” Chi Chi vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lý Minh: “Có phải chú không muốn nhận cha của chú hay không?”
“...... Thật là cha của tôi?” Cả người Lý Minh đều choáng váng, cảm thấy quá huyền huyễn, không phải nói người đã chết là hết sao?
“Sao cha tôi lại ở chỗ này?”
“Ông ấy vẫn luôn ở chỗ này.” Chi Chi chỉ vào ông cụ giống như chú cừu đang lạc đường mà mọi người không nhìn thấy được: “Hình như ông ấy không nhớ rõ chính mình là ai, cũng không biết rời đi nơi này như thế nào, vẫn luôn nhắc mãi muốn hái quả lê.”
Vừa nghe thấy nhắc mãi hái quả lê, hốc mắt của người đàn ông cao lớn như Lý Minh bỗng nhiên đỏ lên: “Là cha tôi, là cha tôi, không sai được.”
Ông ấy lầm bầm lầu bầu vài câu, bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc mà gào khóc: “Cha ơi, người cũng đã qua đời rồi mà vẫn còn nhớ thương quả lê nhà chúng ta sao? Huhu.......”
Ông Lục nhìn thấy Lý Minh khóc đến nằm liệt dưới đất, đáy lòng cũng không chịu nổi, ông bạn già này của ông năm ngoái bị mắc chứng Alzheimer*, quên mất rất nhiều người rất nhiều việc, duy nhất không quên chính là cây lê trăm năm trong quán trà này, ông cho rằng người sau khi chết thì sẽ quên mọi thứ, không nghĩ tới sau khi ông bạn già này mất còn đối với cây lê nhớ mãi không quên.
*Alzheimer: là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già.
Ông cụ nghe thấy tiếng khóc của Lý Minh, quay đầu nhìn lại đây, đầu óc có chút hỗn độn dần dần thanh tỉnh, chậm rãi nhận ra người ngồi liệt dưới mặt đất không ngờ lại là con trai mình: “Lý Minh?”
Lý Minh trong lúc hoảng hốt bỗng nhiên nghe được có người đang gọi chính mình: “Cha?”
“Bạn nhỏ, hình như tôi nghe được thanh âm của cha tôi.”
Chi Chi gật gật đầu: “Là ông ấy đang gọi chú.”
“Cha, con ở chỗ này.” Lý Minh khóc lóc hỏi: “Cha cảm thấy thế nào? Có bị đói hay không? Có ăn cơm no hay không?”
Đôi mắt của ông cụ cũng đỏ lên, muốn tới gần nhưng lại không dám, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể xin Chi Chi giúp đỡ: “Bạn nhỏ, con có thể giúp chúng tôi trò chuyện trong chốc lát được không?”
Chi Chi gật gật đầu, mở m Dương Nhãn cho Lý Minh.
Sau khi khai nhãn, Lý Minh liền thấy được ông cụ đang đứng ở chỗ âm u trong phòng, nước mắt lại rơi xuống: “Cha.”
Ông cụ qua đời vào đêm khuya một ngày đầu năm, lúc ấy mọi người đều đã ngủ rồi, chờ khi phát hiện đã là buổi sáng ngày hôm sau, ông có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với ông cụ: “Cha, con có rất nhiều lời muốn nói với người.”
Ông cụ rất động dung, ông cụ không nghĩ tới chính mình hôn hôn trầm trầm, sau khi tỉnh lại đã là thiên nhân vĩnh cách: “Lý Minh......”
Nhìn hình ảnh hai người lau nước mắt, Chi Chi đã trải qua việc sư phụ qua đời cũng xoa xoa hốc mắt, có chút khổ sở đi đến dưới bóng râm của cây lê, ngồi xổm dưới bóng cây, hốc mắt hồng hồng mà nhìn chằm chằm con kiến đang bò trên mặt đất, cô bé cũng nhớ sư phụ.
Nếu có thể tìm được hồn phách của sư phụ thì tốt rồi, cô bé cũng muốn nói chuyện với sư phụ, Chi Chi căng chặt khuôn mặt nhỏ, hơi hơi nhấp khóe miệng, cảm xúc trở nên suy sút mắt thường cũng có thể thấy được.
Ông Lục nhìn bóng dáng nho nhỏ của Chi Chi, chống gậy chậm rãi đi qua: “Chi Chi khóc à?”
“Không có.” Chi Chi hít hít cái mũi, cảm thấy chính mình như vậy không ngầu một chút nào.
Ông Lục: “Vậy con ngồi xổm trên mặt đất làm cái gì?”
Chi Chi lầm bầm trả lời: “Con đang đoán mệnh giúp con kiến.”
“Hả?” Ông Lục cười cười sờ chòm râu: “Tính ra kết quả thế nào?”
Ông cụ đầu óc không rõ ràng lắm ấp úng trả lời: “Là của tôi, nhà tôi.......”
“Đây là nhà ông?” Chi Chi quay đầu nhìn về phía Lý Minh đang sợ tới mức run bần bật, hai người xác thật có quan hệ huyết thống, cô bé đứng lên vỗ vỗ quần áo: “Người bên trong chính là cha của chú, chú đừng sợ.”
“Cái gì? Cha của tôi?” Thanh âm của Lý Minh không khống chế được run run, “Bạn nhỏ, con đừng nói bậy, cha của tôi đã qua đời vào đầu năm nay rồi, sao có thể là cha của tôi được.”
“Chính là người cha đã qua đời của chú, ông ấy rất gầy, trên lông mày còn có một nốt ruồi thịt.” Chi Chi vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lý Minh: “Có phải chú không muốn nhận cha của chú hay không?”
“...... Thật là cha của tôi?” Cả người Lý Minh đều choáng váng, cảm thấy quá huyền huyễn, không phải nói người đã chết là hết sao?
“Sao cha tôi lại ở chỗ này?”
“Ông ấy vẫn luôn ở chỗ này.” Chi Chi chỉ vào ông cụ giống như chú cừu đang lạc đường mà mọi người không nhìn thấy được: “Hình như ông ấy không nhớ rõ chính mình là ai, cũng không biết rời đi nơi này như thế nào, vẫn luôn nhắc mãi muốn hái quả lê.”
Vừa nghe thấy nhắc mãi hái quả lê, hốc mắt của người đàn ông cao lớn như Lý Minh bỗng nhiên đỏ lên: “Là cha tôi, là cha tôi, không sai được.”
Ông ấy lầm bầm lầu bầu vài câu, bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc mà gào khóc: “Cha ơi, người cũng đã qua đời rồi mà vẫn còn nhớ thương quả lê nhà chúng ta sao? Huhu.......”
Ông Lục nhìn thấy Lý Minh khóc đến nằm liệt dưới đất, đáy lòng cũng không chịu nổi, ông bạn già này của ông năm ngoái bị mắc chứng Alzheimer*, quên mất rất nhiều người rất nhiều việc, duy nhất không quên chính là cây lê trăm năm trong quán trà này, ông cho rằng người sau khi chết thì sẽ quên mọi thứ, không nghĩ tới sau khi ông bạn già này mất còn đối với cây lê nhớ mãi không quên.
*Alzheimer: là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già.
Ông cụ nghe thấy tiếng khóc của Lý Minh, quay đầu nhìn lại đây, đầu óc có chút hỗn độn dần dần thanh tỉnh, chậm rãi nhận ra người ngồi liệt dưới mặt đất không ngờ lại là con trai mình: “Lý Minh?”
Lý Minh trong lúc hoảng hốt bỗng nhiên nghe được có người đang gọi chính mình: “Cha?”
“Bạn nhỏ, hình như tôi nghe được thanh âm của cha tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi Chi gật gật đầu: “Là ông ấy đang gọi chú.”
“Cha, con ở chỗ này.” Lý Minh khóc lóc hỏi: “Cha cảm thấy thế nào? Có bị đói hay không? Có ăn cơm no hay không?”
Đôi mắt của ông cụ cũng đỏ lên, muốn tới gần nhưng lại không dám, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể xin Chi Chi giúp đỡ: “Bạn nhỏ, con có thể giúp chúng tôi trò chuyện trong chốc lát được không?”
Chi Chi gật gật đầu, mở m Dương Nhãn cho Lý Minh.
Sau khi khai nhãn, Lý Minh liền thấy được ông cụ đang đứng ở chỗ âm u trong phòng, nước mắt lại rơi xuống: “Cha.”
Ông cụ qua đời vào đêm khuya một ngày đầu năm, lúc ấy mọi người đều đã ngủ rồi, chờ khi phát hiện đã là buổi sáng ngày hôm sau, ông có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với ông cụ: “Cha, con có rất nhiều lời muốn nói với người.”
Ông cụ rất động dung, ông cụ không nghĩ tới chính mình hôn hôn trầm trầm, sau khi tỉnh lại đã là thiên nhân vĩnh cách: “Lý Minh......”
Nhìn hình ảnh hai người lau nước mắt, Chi Chi đã trải qua việc sư phụ qua đời cũng xoa xoa hốc mắt, có chút khổ sở đi đến dưới bóng râm của cây lê, ngồi xổm dưới bóng cây, hốc mắt hồng hồng mà nhìn chằm chằm con kiến đang bò trên mặt đất, cô bé cũng nhớ sư phụ.
Nếu có thể tìm được hồn phách của sư phụ thì tốt rồi, cô bé cũng muốn nói chuyện với sư phụ, Chi Chi căng chặt khuôn mặt nhỏ, hơi hơi nhấp khóe miệng, cảm xúc trở nên suy sút mắt thường cũng có thể thấy được.
Ông Lục nhìn bóng dáng nho nhỏ của Chi Chi, chống gậy chậm rãi đi qua: “Chi Chi khóc à?”
“Không có.” Chi Chi hít hít cái mũi, cảm thấy chính mình như vậy không ngầu một chút nào.
Ông Lục: “Vậy con ngồi xổm trên mặt đất làm cái gì?”
Chi Chi lầm bầm trả lời: “Con đang đoán mệnh giúp con kiến.”
“Hả?” Ông Lục cười cười sờ chòm râu: “Tính ra kết quả thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro