Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 22
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
Những người lớn tuổi đắm chìm trong niềm vui gặp lại người thân, chỉ có Khương Hướng Nam chú ý thấy sắc mặt em gái có chút tái nhợt.
Khương Hướng Bắc lắc đầu: "Anh, em muốn uống nước."
"Vậy anh pha cho em cốc nước đường."
Nhìn bóng lưng bận rộn của Khương Hướng Nam, Khương Hướng Bắc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Theo dòng thời gian, nữ chính Cố Tư Nhược sẽ đến tặng quà trước Tết năm nay.
Vì món quà tặng có hơi giá trị, Khương Hướng Nam đã từ chối, từ đó để lại hình ảnh trong sạch hơn trong lòng Cố Tư Nhược.
Món quà không được tặng đi đó sau này còn trở thành ngòi nổ khiến nam nữ chính cãi nhau.
"Anh." Khương Hướng Bắc lấy lại tinh thần, lật người ngồi dậy trên giường.
Khương Hướng Nam "Ừ" một tiếng rồi không nói nữa, hẳn là đang chờ Khương Hướng Bắc hỏi tiếp.
Gọi người rồi, Khương Hướng Bắc lại không biết phải hỏi thế nào.
Anh, anh có thích Cố Tư Nhược không?
Anh, Cố Tư Nhược thích anh, anh tốt nhất đừng dây dưa với cô ta.
Anh... Hay là anh nhận quà của Cố Tư Nhược đi?
Hay là anh cứ yêu cô ta đi?
Khương Hướng Bắc khó xử, Khương Hướng Nam trong sách đã sớm qua đời, tất cả những lời văn đều là do nữ chính tự hồi tưởng lại.
Nhưng từ ký ức của nữ chính có thể cảm nhận được... Họ hẳn là hai tình tương duyệt.
"Lại gây họa rồi à?"
Khương Hướng Nam đưa nước đường cho Khương Hướng Bắc, lại ngồi vào bàn học, mở sách ra.
"Anh." Khương Hướng Bắc bưng nước đường, cũng ngồi xuống, khuấy vài cái thì mới mở miệng: "Lớp anh có một bạn học nữ tên Cố Tư Nhược không?"
"Ai?"
Điều khiến Khương Hướng Bắc rất bất ngờ là, Khương Hướng Nam dường như không quen biết người này.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới tìm ra được nhân vật tương ứng trong trí nhớ, rồi lại rất kỳ lạ hỏi: "Cô ta hình như không phải lớp bọn anh, hình như là lớp hai hay lớp ba, em hỏi cô ta làm gì?"
"Anh có quan hệ tốt với cô ta không?"
Khương Hướng Nam cười nhẹ, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán Khương Hướng Bắc.
"Anh còn chẳng quen cô ta, lấy đâu ra quan hệ tốt hay không?"
"Hả?" Khương Hướng Bắc trong nháy mắt ngây như phỗng, sau đó nói một câu rất ngốc nghếch: "Anh không thích cô ta sao?"
"Nói linh tinh gì thế!"
Nhìn biểu cảm của Khương Hướng Bắc, Khương Hướng Nam xác định chắc chắn là có người nói bậy bạ gì đó với em gái.
Những đứa trẻ trong ngõ này phần lớn đều học cùng một trường, có người nghe ngóng lung tung, nói bậy nói bạ cũng là chuyện thường tình.
Con trai mười lăm mười sáu tuổi, quan tâm cũng chỉ có chuyện nam nữ.
Khương Hướng Nam buông bút, vỗ mặt Khương Hướng Bắc: "Em gái anh có thích bạn nam nào không?"
"Không có!" Khương Hướng Bắc trừng mắt.
"Vậy thì em nghe được những lời linh tinh ở đâu?"
Khương Hướng Bắc cúi đầu uống nước, hắng giọng, có phần chột dạ không dám nhìn Khương Hướng Nam.
Khương Hướng Bắc kiếp trước vốn không biết nói dối, kiếp này lại càng có đôi mắt nói dối là sẽ đảo loạn, giấu cũng không giấu được.
"Là Lưu Trường Thắng bọn họ truyền đi!"
May mà Khương Hướng Nam cũng không nghĩ đến những chuyện kỳ quái, tùy tiện nói ra một nhân vật có khả năng nhất.
Lưu Trường Thắng là cái loa phường nổi tiếng trong ngõ, chuyện gì qua miệng cậu ta cũng có thể biến vị.
Khương Hướng Bắc gật đầu: "Em đi ngang qua, nghe thấy bọn họ nói Cố Tư Nhược thích anh, còn nói mấy ngày nữa sẽ đến tặng quà tỏ tình với anh."
"Ừm?" Khương Hướng Nam cau mày.
Khương Hướng Bắc lắc đầu: "Anh, em muốn uống nước."
"Vậy anh pha cho em cốc nước đường."
Nhìn bóng lưng bận rộn của Khương Hướng Nam, Khương Hướng Bắc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Theo dòng thời gian, nữ chính Cố Tư Nhược sẽ đến tặng quà trước Tết năm nay.
Vì món quà tặng có hơi giá trị, Khương Hướng Nam đã từ chối, từ đó để lại hình ảnh trong sạch hơn trong lòng Cố Tư Nhược.
Món quà không được tặng đi đó sau này còn trở thành ngòi nổ khiến nam nữ chính cãi nhau.
"Anh." Khương Hướng Bắc lấy lại tinh thần, lật người ngồi dậy trên giường.
Khương Hướng Nam "Ừ" một tiếng rồi không nói nữa, hẳn là đang chờ Khương Hướng Bắc hỏi tiếp.
Gọi người rồi, Khương Hướng Bắc lại không biết phải hỏi thế nào.
Anh, anh có thích Cố Tư Nhược không?
Anh, Cố Tư Nhược thích anh, anh tốt nhất đừng dây dưa với cô ta.
Anh... Hay là anh nhận quà của Cố Tư Nhược đi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay là anh cứ yêu cô ta đi?
Khương Hướng Bắc khó xử, Khương Hướng Nam trong sách đã sớm qua đời, tất cả những lời văn đều là do nữ chính tự hồi tưởng lại.
Nhưng từ ký ức của nữ chính có thể cảm nhận được... Họ hẳn là hai tình tương duyệt.
"Lại gây họa rồi à?"
Khương Hướng Nam đưa nước đường cho Khương Hướng Bắc, lại ngồi vào bàn học, mở sách ra.
"Anh." Khương Hướng Bắc bưng nước đường, cũng ngồi xuống, khuấy vài cái thì mới mở miệng: "Lớp anh có một bạn học nữ tên Cố Tư Nhược không?"
"Ai?"
Điều khiến Khương Hướng Bắc rất bất ngờ là, Khương Hướng Nam dường như không quen biết người này.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới tìm ra được nhân vật tương ứng trong trí nhớ, rồi lại rất kỳ lạ hỏi: "Cô ta hình như không phải lớp bọn anh, hình như là lớp hai hay lớp ba, em hỏi cô ta làm gì?"
"Anh có quan hệ tốt với cô ta không?"
Khương Hướng Nam cười nhẹ, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán Khương Hướng Bắc.
"Anh còn chẳng quen cô ta, lấy đâu ra quan hệ tốt hay không?"
"Hả?" Khương Hướng Bắc trong nháy mắt ngây như phỗng, sau đó nói một câu rất ngốc nghếch: "Anh không thích cô ta sao?"
"Nói linh tinh gì thế!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn biểu cảm của Khương Hướng Bắc, Khương Hướng Nam xác định chắc chắn là có người nói bậy bạ gì đó với em gái.
Những đứa trẻ trong ngõ này phần lớn đều học cùng một trường, có người nghe ngóng lung tung, nói bậy nói bạ cũng là chuyện thường tình.
Con trai mười lăm mười sáu tuổi, quan tâm cũng chỉ có chuyện nam nữ.
Khương Hướng Nam buông bút, vỗ mặt Khương Hướng Bắc: "Em gái anh có thích bạn nam nào không?"
"Không có!" Khương Hướng Bắc trừng mắt.
"Vậy thì em nghe được những lời linh tinh ở đâu?"
Khương Hướng Bắc cúi đầu uống nước, hắng giọng, có phần chột dạ không dám nhìn Khương Hướng Nam.
Khương Hướng Bắc kiếp trước vốn không biết nói dối, kiếp này lại càng có đôi mắt nói dối là sẽ đảo loạn, giấu cũng không giấu được.
"Là Lưu Trường Thắng bọn họ truyền đi!"
May mà Khương Hướng Nam cũng không nghĩ đến những chuyện kỳ quái, tùy tiện nói ra một nhân vật có khả năng nhất.
Lưu Trường Thắng là cái loa phường nổi tiếng trong ngõ, chuyện gì qua miệng cậu ta cũng có thể biến vị.
Khương Hướng Bắc gật đầu: "Em đi ngang qua, nghe thấy bọn họ nói Cố Tư Nhược thích anh, còn nói mấy ngày nữa sẽ đến tặng quà tỏ tình với anh."
"Ừm?" Khương Hướng Nam cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro