Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 1
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
Ngõ Tam Thủy, thành phố Lạc Xuyên.
Ngọn lửa bùng lên trước mắt khiến Khương Hướng Bắc há hốc mồm ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Ký ức vẫn dừng lại ở cảm giác làm thêm giờ một mình trong cửa hàng đêm qua, giây trước mũi còn ngập tràn hương thơm của bột ca cao, giây sau trước mắt chỉ còn lại hơi nóng bỏng rát phả vào mặt.
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét rất chói tai, cơ thể Khương Hướng Bắc đột nhiên nghiêng sang một bên.
Cô như bị một người nào đó kéo đi, không chạy ngừng về phía trước, cho đến khi xác nhận đã chạy thật xa, người đó mới lại xách thùng gỗ xông vào.
Đây là đâu? Tôi là ai?
Khương Hướng Bắc ngơ ngác nhìn nhưng tiềm thức nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho câu hỏi.
Cô là Khương Hướng Bắc, con gái thứ nhà họ Khương ở ngõ Tam Thủy, thành phố Lạc Xuyên, năm nay mười bốn tuổi.
Những ký ức thuộc về Khương Hướng Bắc chân thực đến vậy, như thể ký ức mấy chục năm kiếp trước mới là giả.
Trong lúc mơ màng, đống củi đã cháy thành một đống tro đen, toàn là rơm khô, chỉ cần bùng cháy thì rất khó dập tắt.
Những người lớn chạy đến cứu hỏa chỉ có thể ngăn không cho đám cháy lan sang các đống củi khác.
May mắn là hôm nay không có gió, sau khi đám cháy thiêu rụi đống cùi ngô thì lửa nhỏ dần, chỉ cần dội hai gáo nước là dập tắt được chút lửa cuối cùng.
Không gây ra thiệt hại lớn khiến những người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo tất nhiên là tức giận vặn tai con mình về nhà xử lý, chuyện bồi thường phải đợi đến khi các bậc phụ huynh đều tan làm mới có thể bàn bạc.
“Còn không về nhà đi!”
Người đến mặt một chiếc áo phông màu xanh, quần dài màu nâu xám xắn cao ống, đeo một chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội trên vai.
Bộ trang phục bình thường nhất vào năm 1975, không ngờ mặc trên người Khương Hướng Nam, chiếc áo phông rộng thùng thình lại trở nên có mấy phần hương vị thanh xuân dạt dào.
Anh trai ruột Khương Hướng Nam của cô có ngũ quan rất đẹp, đôi lông mày lưỡi mác và đôi mắt sáng nhưng không sắc bén, chỉ có mái tóc ngắn đến mức gai tay mới làm giảm bớt đôi chút nhan sắc.
Không hổ danh là ánh trăng sáng của nữ chính.
“...... “
Nữ chính? Ánh trăng sáng?
Khương Hướng Bắc không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
“Em sợ rồi à, anh không nên nói nặng lời với em.”
Thấy ánh mắt Khương Hướng Bắc đờ đẫn nhìn chằm chằm, Khương Hướng Nam cau mày, vội vàng hạ giọng, giơ tay sờ trán em gái.
Mặc dù chỉ hơn Khương Hướng Bắc hai tuổi nhưng Khương Hướng Nam lại chín chắn hơn em gái rất nhiều.
Khương Hướng Bắc chỉ vô thức gật đầu.
Nhà họ Khương ở khu nhà lớn giữa ngõ Tam Thủy, ngôi nhà là nhà được cấp cho các hộ gia đình khi cải cách ruộng đất, vì ông nội Khương Ái Quốc là quân nhân về hưu vì thương tật, nên lúc chia nhà, gia đình cô đã được cấp thêm cho một phòng kho.
Khu nhà lớn số 2 có bốn gia đình cùng ở.
Nhà họ Khương là ba gian nhà chính của khu nhà lớn, nhà kho đổi thành phòng bếp ở bên tay phải khi vào cửa, đối diện với giếng nước.
Nhà chính chắc chắn là phòng rộng rãi nhất trong khu nhà lớn, mỗi gian nhà có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, phía sau nhà cách tường rào còn có một lối đi rộng khoảng hai mươi mét vuông.
Vì phía sau bức tường là nguồn sáng của nhà bên cạnh nên khoảng hai mươi mét vuông ở sân sau không thể dựng nhà, chỉ có thể dùng để trồng hành, gừng, tỏi.
So với những gia đình khác trong ngõ, nhà họ Khương được coi là rộng rãi.Tất nhiên tất cả những điều này đều nhờ công ông nội Khương Ái Quốc.
“Ông nội.”
Khương Hướng Nam dắt cô em gái ủ rũ đi đến gian nhà đầu tiên, gõ cửa sổ.
Trong nhà không có ai trả lời, tiềm thức Khương Hướng Bắc thấy rất kỳ lạ vì cô biết ông nội lúc này hẳn là đã đến xưởng đồ gia dụng nhặt phế liệu.
Trước khi nhập ngũ, ông nội là thợ mộc ở quê, sau khi về hưu vì buồn chán, ông lại nhặt lại nghề đã học từ nhỏ.
Chẳng lẽ mình thực sự là “Khương Hướng Bắc” này?
Ngọn lửa bùng lên trước mắt khiến Khương Hướng Bắc há hốc mồm ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Ký ức vẫn dừng lại ở cảm giác làm thêm giờ một mình trong cửa hàng đêm qua, giây trước mũi còn ngập tràn hương thơm của bột ca cao, giây sau trước mắt chỉ còn lại hơi nóng bỏng rát phả vào mặt.
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét rất chói tai, cơ thể Khương Hướng Bắc đột nhiên nghiêng sang một bên.
Cô như bị một người nào đó kéo đi, không chạy ngừng về phía trước, cho đến khi xác nhận đã chạy thật xa, người đó mới lại xách thùng gỗ xông vào.
Đây là đâu? Tôi là ai?
Khương Hướng Bắc ngơ ngác nhìn nhưng tiềm thức nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho câu hỏi.
Cô là Khương Hướng Bắc, con gái thứ nhà họ Khương ở ngõ Tam Thủy, thành phố Lạc Xuyên, năm nay mười bốn tuổi.
Những ký ức thuộc về Khương Hướng Bắc chân thực đến vậy, như thể ký ức mấy chục năm kiếp trước mới là giả.
Trong lúc mơ màng, đống củi đã cháy thành một đống tro đen, toàn là rơm khô, chỉ cần bùng cháy thì rất khó dập tắt.
Những người lớn chạy đến cứu hỏa chỉ có thể ngăn không cho đám cháy lan sang các đống củi khác.
May mắn là hôm nay không có gió, sau khi đám cháy thiêu rụi đống cùi ngô thì lửa nhỏ dần, chỉ cần dội hai gáo nước là dập tắt được chút lửa cuối cùng.
Không gây ra thiệt hại lớn khiến những người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo tất nhiên là tức giận vặn tai con mình về nhà xử lý, chuyện bồi thường phải đợi đến khi các bậc phụ huynh đều tan làm mới có thể bàn bạc.
“Còn không về nhà đi!”
Người đến mặt một chiếc áo phông màu xanh, quần dài màu nâu xám xắn cao ống, đeo một chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội trên vai.
Bộ trang phục bình thường nhất vào năm 1975, không ngờ mặc trên người Khương Hướng Nam, chiếc áo phông rộng thùng thình lại trở nên có mấy phần hương vị thanh xuân dạt dào.
Anh trai ruột Khương Hướng Nam của cô có ngũ quan rất đẹp, đôi lông mày lưỡi mác và đôi mắt sáng nhưng không sắc bén, chỉ có mái tóc ngắn đến mức gai tay mới làm giảm bớt đôi chút nhan sắc.
Không hổ danh là ánh trăng sáng của nữ chính.
“...... “
Nữ chính? Ánh trăng sáng?
Khương Hướng Bắc không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
“Em sợ rồi à, anh không nên nói nặng lời với em.”
Thấy ánh mắt Khương Hướng Bắc đờ đẫn nhìn chằm chằm, Khương Hướng Nam cau mày, vội vàng hạ giọng, giơ tay sờ trán em gái.
Mặc dù chỉ hơn Khương Hướng Bắc hai tuổi nhưng Khương Hướng Nam lại chín chắn hơn em gái rất nhiều.
Khương Hướng Bắc chỉ vô thức gật đầu.
Nhà họ Khương ở khu nhà lớn giữa ngõ Tam Thủy, ngôi nhà là nhà được cấp cho các hộ gia đình khi cải cách ruộng đất, vì ông nội Khương Ái Quốc là quân nhân về hưu vì thương tật, nên lúc chia nhà, gia đình cô đã được cấp thêm cho một phòng kho.
Khu nhà lớn số 2 có bốn gia đình cùng ở.
Nhà họ Khương là ba gian nhà chính của khu nhà lớn, nhà kho đổi thành phòng bếp ở bên tay phải khi vào cửa, đối diện với giếng nước.
Nhà chính chắc chắn là phòng rộng rãi nhất trong khu nhà lớn, mỗi gian nhà có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, phía sau nhà cách tường rào còn có một lối đi rộng khoảng hai mươi mét vuông.
Vì phía sau bức tường là nguồn sáng của nhà bên cạnh nên khoảng hai mươi mét vuông ở sân sau không thể dựng nhà, chỉ có thể dùng để trồng hành, gừng, tỏi.
So với những gia đình khác trong ngõ, nhà họ Khương được coi là rộng rãi.Tất nhiên tất cả những điều này đều nhờ công ông nội Khương Ái Quốc.
“Ông nội.”
Khương Hướng Nam dắt cô em gái ủ rũ đi đến gian nhà đầu tiên, gõ cửa sổ.
Trong nhà không có ai trả lời, tiềm thức Khương Hướng Bắc thấy rất kỳ lạ vì cô biết ông nội lúc này hẳn là đã đến xưởng đồ gia dụng nhặt phế liệu.
Trước khi nhập ngũ, ông nội là thợ mộc ở quê, sau khi về hưu vì buồn chán, ông lại nhặt lại nghề đã học từ nhỏ.
Chẳng lẽ mình thực sự là “Khương Hướng Bắc” này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro