Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 2
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
Khương Hướng Bắc rơi vào nghi ngờ bản thân.
Khương Hướng Nam thở dài già dặn, tháo chìa khóa đeo trên cổ xuống, mở khóa gian nhà thứ ba.
“Em làm bài tập trước đi, nếu mẹ biết em chưa làm bài tập mà chạy ra ngoài chơi thì...”
Về nhà không làm bài tập, dẫn theo một đám khỉ con nhảy nhót trong ngõ, cho dù đống cỏ không phải do em gái châm lửa thì cũng khó thoát khỏi một trận đòn.
Hơn nữa ông nội là người duy nhất có thể cứu cô cũng không có ở nhà.
Đầu Khương Hướng Bắc tràn đầy những chuyện, cô ngoan ngoãn cúi đầu bước vào nhà.
Dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy khiến Khương Hướng Nam một lần nữa xác nhận rằng em gái mình chắc chắn đã bị đám cháy vừa rồi dọa sợ.
Trong phòng có hai chiếc giường ở hai bên, được ngăn bằng rèm ở giữa, trước cửa sổ có đặt một chiếc bàn học và hai chiếc ghế.
Khương Hướng Bắc vô thức bước đến chiếc ghế bên phải ngồi xuống, không biết tại sao, cô chỉ biết chiếc ghế đó là của mình.
Bàn học được đè bằng kính, cúi đầu có thể thấy vài tấm ảnh được đè bên trong.
Khương Hướng Bắc suy nghĩ hỗn loạn úp mặt xuống bàn, bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ bất thường nhưng lại khá hợp lý.
Là một người nghiện tiểu thuyết mạng, Khương Hướng Bắc hầu như không tốn chút sức lực nào để hiểu rõ một điều trước tiên.
Cô đã xuyên không...
Khương Hướng Bắc kiếp trước kia là cô, Khương Hướng Bắc mười bốn tuổi này cũng là cô.
Thành phố Lạc Xuyên năm 1975.
Ông nội Khương Ái Quốc, về hưu vì bị thương, mắt phải bị mù, tính tình nóng nảy, nắm đấm to bằng cái nồi đất.
Còn ba cô... Thì không hề thừa hưởng được sự cương trực của ông nội.
Khương Bán, biệt danh là Khương Bán Bình, nổi danh vì cái tính nửa bình nước (1), hơn nữa còn trơn trượt như lươn, nhà nào trong ngõ ông cũng quen biết.
(1) nửa bình nước: làm gì cũng nửa vời, không đến nơi đến chốn
Trong nhà họ Khương, Khương Bán đóng vai người hòa giải, khi cần thiết sẽ giúp bọn trẻ che giấu những lỗi lầm đã gây ra.
Trong số đó, chín mươi chín phần trăm là “Chiến tích vẻ vang” của Khương Hướng Bắc.
Còn tại sao lại che giấu, tất nhiên là vì người chị đại thực sự của gia đình họ, Tư Văn Lan.
Đặt ở kiếp trước, Tư Văn Lan chính là một nữ cường nhân chính hiệu, trong nhà ngoài Khương Ái Quốc ra thì không ai có quyền thương lượng.
Mẹ tốt nghiệp trung cấp rồi vào làm công nhân xưởng sắt thép, tự học kế toán vào phòng Tài vụ, sau đó lại ngồi vào vị trí chủ nhiệm nhân sự.
Khương Hướng Bắc chỉ cần nghĩ đến những gian khổ trong đó thôi cũng thấy kính nể, đồng thời cũng có phần tò mò.
Mẹ mạnh mẽ như vậy... Rốt cuộc đã nhìn trúng ba cô như thế nào.
Nói đến ba cô, tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài cửa sổ, cùng với tiếng Khương Bán vui vẻ gọi “Con gái.”
“Anh Bán về rồi à!”
Chưa đợi Khương Hướng Bắc trả lời, trong sân đã có người giành nói trước.
Người đó là vợ của Phùng Cương nhà họ Phùng ở ba gian nhà phía tây - Thẩm Cầm.
“Chị Thẩm Cầm hôm nay không ra ngoài mua cá à? Hợp tác xã cung ứng có bán cá chép to, đến muộn là hết đấy!”
Anh ấy có vẻ như rất nhiệt tình báo tin tốt cho Thẩm Cầm, vừa nói vừa chỉ con cá chép to treo trên ghi đông xe.
Trong khu nhà lớn chỉ có bốn gia đình, ai cũng rõ hoàn cảnh của nhau.
Nhà họ Phùng có sáu người lớn bé, đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của Phùng Cương để sống, đừng nói là mua cá, mỗi năm nhà máy phát phiếu thịt cũng phải tìm người đổi thành phiếu gạo mới đủ ăn.
“Nhà tôi không đủ tiền mua cá đâu.” Thẩm Cầm trợn mắt, lại bĩu môi: “Hôm nay Khương Hướng Bắc lại gây họa rồi, tôi thấy hôm nay con cá chép to này chưa chắc anh đã được ăn đâu.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nhà họ Khương phải đền tiền, lòng Thẩm Cầm vui không kể xiết.
Khương Bán dựng xe, lấy con cá chép đang nhảy tanh tách xuống, như cười như không quay đầu lại: “Vừa vào ngõ tôi đã nghe nói rồi, không phải con gái tôi châm lửa, tại sao lại phạt nó.”
“Đều là con gái lớn mười bốn tuổi rồi, còn suốt ngày chơi với đám con trai hư hỏng, sao lại không nên phạt!”
“Nói đúng lắm!” Khương Bán có ý chỉ vào nhà họ Phùng: “Có những chàng trai đã ngoài hai mươi mà vẫn suốt ngày chơi với đám con trai hư hỏng, đúng là nên phạt.”
Khương Hướng Nam thở dài già dặn, tháo chìa khóa đeo trên cổ xuống, mở khóa gian nhà thứ ba.
“Em làm bài tập trước đi, nếu mẹ biết em chưa làm bài tập mà chạy ra ngoài chơi thì...”
Về nhà không làm bài tập, dẫn theo một đám khỉ con nhảy nhót trong ngõ, cho dù đống cỏ không phải do em gái châm lửa thì cũng khó thoát khỏi một trận đòn.
Hơn nữa ông nội là người duy nhất có thể cứu cô cũng không có ở nhà.
Đầu Khương Hướng Bắc tràn đầy những chuyện, cô ngoan ngoãn cúi đầu bước vào nhà.
Dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy khiến Khương Hướng Nam một lần nữa xác nhận rằng em gái mình chắc chắn đã bị đám cháy vừa rồi dọa sợ.
Trong phòng có hai chiếc giường ở hai bên, được ngăn bằng rèm ở giữa, trước cửa sổ có đặt một chiếc bàn học và hai chiếc ghế.
Khương Hướng Bắc vô thức bước đến chiếc ghế bên phải ngồi xuống, không biết tại sao, cô chỉ biết chiếc ghế đó là của mình.
Bàn học được đè bằng kính, cúi đầu có thể thấy vài tấm ảnh được đè bên trong.
Khương Hướng Bắc suy nghĩ hỗn loạn úp mặt xuống bàn, bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ bất thường nhưng lại khá hợp lý.
Là một người nghiện tiểu thuyết mạng, Khương Hướng Bắc hầu như không tốn chút sức lực nào để hiểu rõ một điều trước tiên.
Cô đã xuyên không...
Khương Hướng Bắc kiếp trước kia là cô, Khương Hướng Bắc mười bốn tuổi này cũng là cô.
Thành phố Lạc Xuyên năm 1975.
Ông nội Khương Ái Quốc, về hưu vì bị thương, mắt phải bị mù, tính tình nóng nảy, nắm đấm to bằng cái nồi đất.
Còn ba cô... Thì không hề thừa hưởng được sự cương trực của ông nội.
Khương Bán, biệt danh là Khương Bán Bình, nổi danh vì cái tính nửa bình nước (1), hơn nữa còn trơn trượt như lươn, nhà nào trong ngõ ông cũng quen biết.
(1) nửa bình nước: làm gì cũng nửa vời, không đến nơi đến chốn
Trong nhà họ Khương, Khương Bán đóng vai người hòa giải, khi cần thiết sẽ giúp bọn trẻ che giấu những lỗi lầm đã gây ra.
Trong số đó, chín mươi chín phần trăm là “Chiến tích vẻ vang” của Khương Hướng Bắc.
Còn tại sao lại che giấu, tất nhiên là vì người chị đại thực sự của gia đình họ, Tư Văn Lan.
Đặt ở kiếp trước, Tư Văn Lan chính là một nữ cường nhân chính hiệu, trong nhà ngoài Khương Ái Quốc ra thì không ai có quyền thương lượng.
Mẹ tốt nghiệp trung cấp rồi vào làm công nhân xưởng sắt thép, tự học kế toán vào phòng Tài vụ, sau đó lại ngồi vào vị trí chủ nhiệm nhân sự.
Khương Hướng Bắc chỉ cần nghĩ đến những gian khổ trong đó thôi cũng thấy kính nể, đồng thời cũng có phần tò mò.
Mẹ mạnh mẽ như vậy... Rốt cuộc đã nhìn trúng ba cô như thế nào.
Nói đến ba cô, tiếng chuông xe đạp vang lên ngoài cửa sổ, cùng với tiếng Khương Bán vui vẻ gọi “Con gái.”
“Anh Bán về rồi à!”
Chưa đợi Khương Hướng Bắc trả lời, trong sân đã có người giành nói trước.
Người đó là vợ của Phùng Cương nhà họ Phùng ở ba gian nhà phía tây - Thẩm Cầm.
“Chị Thẩm Cầm hôm nay không ra ngoài mua cá à? Hợp tác xã cung ứng có bán cá chép to, đến muộn là hết đấy!”
Anh ấy có vẻ như rất nhiệt tình báo tin tốt cho Thẩm Cầm, vừa nói vừa chỉ con cá chép to treo trên ghi đông xe.
Trong khu nhà lớn chỉ có bốn gia đình, ai cũng rõ hoàn cảnh của nhau.
Nhà họ Phùng có sáu người lớn bé, đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của Phùng Cương để sống, đừng nói là mua cá, mỗi năm nhà máy phát phiếu thịt cũng phải tìm người đổi thành phiếu gạo mới đủ ăn.
“Nhà tôi không đủ tiền mua cá đâu.” Thẩm Cầm trợn mắt, lại bĩu môi: “Hôm nay Khương Hướng Bắc lại gây họa rồi, tôi thấy hôm nay con cá chép to này chưa chắc anh đã được ăn đâu.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nhà họ Khương phải đền tiền, lòng Thẩm Cầm vui không kể xiết.
Khương Bán dựng xe, lấy con cá chép đang nhảy tanh tách xuống, như cười như không quay đầu lại: “Vừa vào ngõ tôi đã nghe nói rồi, không phải con gái tôi châm lửa, tại sao lại phạt nó.”
“Đều là con gái lớn mười bốn tuổi rồi, còn suốt ngày chơi với đám con trai hư hỏng, sao lại không nên phạt!”
“Nói đúng lắm!” Khương Bán có ý chỉ vào nhà họ Phùng: “Có những chàng trai đã ngoài hai mươi mà vẫn suốt ngày chơi với đám con trai hư hỏng, đúng là nên phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro