Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 3
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
Nói xong, anh ấy đắc ý đẩy cửa nhà Khương Hướng Bắc đi vào.
Con trai cả của Thẩm Cầm sau khi tốt nghiệp trung cấp vẫn chưa tìm được việc làm, thường xuyên chơi bời với một đám con nhà công nhân cũng chẳng làm gì.
Đây chính là nỗi đau của Thẩm Cầm, bị Khương Bán khơi lại một chút là lập tức bùng nổ.
Nhưng đối tượng bùng nổ không phải nhà họ Khương, mà là con trai cả ngủ đến tận giờ này vẫn chưa thấy động tĩnh.
Khương Bán vừa đóng cửa nhà mình thì nghe thấy tiếng kêu như heo bị chọc tiết từ nhà đối diện truyền đến.
“Con gái, con sợ lắm phải không!” Khương Bán đi đến bàn học, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vào trán con gái: “Ba mua cho con một con cá để bổ não.”
Khương Hướng Bắc bất dắc dĩ: “Ba ơi, ba xem đầu cá chỉ to bằng thế này, bổ não được sao!”
Nếu ăn thành trí nhớ bảy giây thì mới thực sự tuyệt!
“Thế thì ăn đuôi để bổ sung đuôi, đến lúc mẹ con nổi giận thì chạy nhanh hơn được.”
Khương Bán tuyệt đối không có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ nào, đối với hai đứa con đều thương như con ngươi trong mắt, chiều chuộng đến mức có thể hạ mình xuống để dỗ dành.
“Ba.” Khương Hướng Bắc gọi rất tự nhiên, nói xong chống cằm: “Con thấy thím Cầm nói đúng, tối nay con đoán là con không được ăn cá đâu.”
Về chuyện này, Khương Bán đã có đối sách từ trước.
“Ba nấu sớm một chút, làm xong để ông nội con cất một nửa, đợi mẹ con hết giận thì chúng ta ăn.”
Một con cá, một miếng thịt, đối với những gia đình bình thường một hai tháng không được ăn đồ mặn bây giờ thì đó chẳng khác gì của ngon vật lạ.
Nếu không phải lo lắng con gái bị dọa sợ, Khương Bán mới không nỡ dùng một phiếu thịt để đổi một con cá.
Khương Hướng Bắc cảm động vô cùng nhưng lại không tiện nói những lời sến súa, chỉ gật đầu một cách ngượng ngùng.
Điều này rất phù hợp với phản ứng bình thường của một đứa trẻ mười bốn tuổi.
“Con muốn ăn cá kho hay canh cá?”
Trước khi ra khỏi cửa, Khương Bán lại quay lại hỏi nhỏ.
Khương Hướng Bắc nằm sấp, giọng nói uể oải truyền ra từ dưới cánh tay: “Cá kho, cho nhiều ớt một chút.”
“Được thôi!”Ý thức kiếp trước hòa hợp chặt chẽ với cơ thể này, Khương Hướng Bắc không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cầm, cô lại không khỏi nhớ đến ánh trăng sáng và nữ chính gì đó...
“Này Cường Thịnh, mày cũng đến tuổi lấy vợ rồi, sao còn chạy khắp nơi với cái thân trần thế.”
“Mày đừng quên trong khu nhà lớn của chúng ta còn có các cô gái trẻ, sau này ra ngoài phải mặc quần áo vào.”
“Hóa ra là bị đánh không kịp mặc à! Là chú mắt kém.”
Bên tai là giọng trêu chọc rõ ràng đang hóng hớt của Khương Bán, Khương Hướng Bắc tập trung ý thức, muốn nhớ lại một số thông tin dường như đã bị bỏ qua.
Không nhớ thì không sao, vừa nghĩ lại thì phát hiện ra một vấn đề lớn.
Khương Hướng Bắc không chỉ xuyên không đến một thế giới khác, mà còn là một tiểu thuyết ngôn tình.
Anh trai cô, Khương Hướng Nam, là ánh trăng sáng trong lòng nữ chính của truyện, năm mười chín tuổi đã qua đời vì một vụ tai nạn xe hơi.
Nội dung chính của truyện là kể về quá trình nam nữ chính quen biết, hiểu nhau và yêu nhau, Khương Hướng Nam thỉnh thoảng sẽ trở thành ngòi nổ khiến nam chính ghen tuông.
Một tiểu thuyết ngôn tình dài khoảng mười vạn chữ, toàn bộ nội dung đều là quá trình nam nữ chính yêu nhau.
Còn những thứ khác thì... Đều chỉ được nhắc đến một cách sơ sài.
Thế giới bị nhắc đến một cách sơ sài này lại hiện ra trước mặt Khương Hướng Bắc một cách chân thực và sống động.
Khương Hướng Bắc xuyên không thành em gái của ánh trăng sáng, người không hề xuất hiện trong truyện.
Con trai cả của Thẩm Cầm sau khi tốt nghiệp trung cấp vẫn chưa tìm được việc làm, thường xuyên chơi bời với một đám con nhà công nhân cũng chẳng làm gì.
Đây chính là nỗi đau của Thẩm Cầm, bị Khương Bán khơi lại một chút là lập tức bùng nổ.
Nhưng đối tượng bùng nổ không phải nhà họ Khương, mà là con trai cả ngủ đến tận giờ này vẫn chưa thấy động tĩnh.
Khương Bán vừa đóng cửa nhà mình thì nghe thấy tiếng kêu như heo bị chọc tiết từ nhà đối diện truyền đến.
“Con gái, con sợ lắm phải không!” Khương Bán đi đến bàn học, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vào trán con gái: “Ba mua cho con một con cá để bổ não.”
Khương Hướng Bắc bất dắc dĩ: “Ba ơi, ba xem đầu cá chỉ to bằng thế này, bổ não được sao!”
Nếu ăn thành trí nhớ bảy giây thì mới thực sự tuyệt!
“Thế thì ăn đuôi để bổ sung đuôi, đến lúc mẹ con nổi giận thì chạy nhanh hơn được.”
Khương Bán tuyệt đối không có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ nào, đối với hai đứa con đều thương như con ngươi trong mắt, chiều chuộng đến mức có thể hạ mình xuống để dỗ dành.
“Ba.” Khương Hướng Bắc gọi rất tự nhiên, nói xong chống cằm: “Con thấy thím Cầm nói đúng, tối nay con đoán là con không được ăn cá đâu.”
Về chuyện này, Khương Bán đã có đối sách từ trước.
“Ba nấu sớm một chút, làm xong để ông nội con cất một nửa, đợi mẹ con hết giận thì chúng ta ăn.”
Một con cá, một miếng thịt, đối với những gia đình bình thường một hai tháng không được ăn đồ mặn bây giờ thì đó chẳng khác gì của ngon vật lạ.
Nếu không phải lo lắng con gái bị dọa sợ, Khương Bán mới không nỡ dùng một phiếu thịt để đổi một con cá.
Khương Hướng Bắc cảm động vô cùng nhưng lại không tiện nói những lời sến súa, chỉ gật đầu một cách ngượng ngùng.
Điều này rất phù hợp với phản ứng bình thường của một đứa trẻ mười bốn tuổi.
“Con muốn ăn cá kho hay canh cá?”
Trước khi ra khỏi cửa, Khương Bán lại quay lại hỏi nhỏ.
Khương Hướng Bắc nằm sấp, giọng nói uể oải truyền ra từ dưới cánh tay: “Cá kho, cho nhiều ớt một chút.”
“Được thôi!”Ý thức kiếp trước hòa hợp chặt chẽ với cơ thể này, Khương Hướng Bắc không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cầm, cô lại không khỏi nhớ đến ánh trăng sáng và nữ chính gì đó...
“Này Cường Thịnh, mày cũng đến tuổi lấy vợ rồi, sao còn chạy khắp nơi với cái thân trần thế.”
“Mày đừng quên trong khu nhà lớn của chúng ta còn có các cô gái trẻ, sau này ra ngoài phải mặc quần áo vào.”
“Hóa ra là bị đánh không kịp mặc à! Là chú mắt kém.”
Bên tai là giọng trêu chọc rõ ràng đang hóng hớt của Khương Bán, Khương Hướng Bắc tập trung ý thức, muốn nhớ lại một số thông tin dường như đã bị bỏ qua.
Không nhớ thì không sao, vừa nghĩ lại thì phát hiện ra một vấn đề lớn.
Khương Hướng Bắc không chỉ xuyên không đến một thế giới khác, mà còn là một tiểu thuyết ngôn tình.
Anh trai cô, Khương Hướng Nam, là ánh trăng sáng trong lòng nữ chính của truyện, năm mười chín tuổi đã qua đời vì một vụ tai nạn xe hơi.
Nội dung chính của truyện là kể về quá trình nam nữ chính quen biết, hiểu nhau và yêu nhau, Khương Hướng Nam thỉnh thoảng sẽ trở thành ngòi nổ khiến nam chính ghen tuông.
Một tiểu thuyết ngôn tình dài khoảng mười vạn chữ, toàn bộ nội dung đều là quá trình nam nữ chính yêu nhau.
Còn những thứ khác thì... Đều chỉ được nhắc đến một cách sơ sài.
Thế giới bị nhắc đến một cách sơ sài này lại hiện ra trước mặt Khương Hướng Bắc một cách chân thực và sống động.
Khương Hướng Bắc xuyên không thành em gái của ánh trăng sáng, người không hề xuất hiện trong truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro