Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 4
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
Khương Hướng Bắc trong truyện chỉ là một nhân vật quần chúng không đáng kể tên.
Nhưng những điều đó không quan trọng đối với Khương Hướng Bắc.
Hiện tại, cô biết rõ mình có hai việc chắc chắn phải hoàn thành.
Việc đầu tiên là phải kiên quyết tránh để anh trai Khương Hướng Nam gặp tai nạn xe hơi khi mười chín tuổi, thứ hai là hiện tại cô chỉ là một học sinh lớp bảy mười bốn tuổi.
Mặc dù hôm qua trường vừa mới nghỉ đông nhưng hai tháng nữa Khương Hướng Bắc phải quay lại trường học.
Kiếp trước, Khương Hướng Bắc đã phải rất vất vả mới thi đỗ được vào một trường đại học hạng ba.
Sau khi tốt nghiệp, cô gặp khó khăn trong việc xin việc, ba mẹ cô lại không biết nghe ở đâu nói rằng nghề làm bánh đang thiếu người, lại nhờ người tìm cho cô một công việc học nghề làm bánh ngọt.
Tình cờ thay, cô đã tìm thấy ngành nghề mà mình yêu thích.
Cửa hàng bánh ngọt đó trông có vẻ rất cổ kính nhưng chủ cửa hàng kiêm đầu bếp lại là một người thực sự giỏi.
Sư phụ không chỉ thông thạo về bánh ngọt phương Tây và các loại bánh ngọt Trung Quốc, mà tất cả những gì liên quan đến bột mì, Khương Hướng Bắc đều học được từ sư phụ.
Sau này, sư phụ và ba mẹ cô lần lượt qua đời, Khương Hướng Bắc ở lại cửa hàng bánh ngọt để sinh sống.
Mỗi ngày cửa hàng bán loại bánh ngọt nào đều do tâm trạng của Khương Hướng Bắc quyết định, đôi khi cô còn hấp vài lồng bánh bao để bán.
Còn kiếp này, Khương Hướng Bắc lập tức trở nên lười biếng.
Đến lúc đó hãy nói sau...
“Hướng Bắc à!”
Vừa mới tỉnh táo được một lúc, trong sân lại vang lên tiếng leng keng.
Là giọng của ông nội Khương Ái Quốc.
Mắt Khương Hướng Bắc sáng lên, cô nhảy dựng lên, kéo rèm cửa, nhìn không rõ lắm, lại quay người mở cửa phòng.
Người cưng chiều Khương Hướng Bắc nhất nhà họ Khương chắc chắn là Khương Ái Quốc.
Nếu không phải vì thiếu thốn vật chất, ông chắc chắn sẽ là kiểu ông nội rút hết tiền lương hưu để đồng ý mọi yêu cầu của cháu.
“Ông.”
Khương Ái Quốc rất cao lớn, mặc một bộ quân phục cũ đã bạc màu, đeo một cặp kính gọng đen, bên mắt bị mù được che bằng vải.
Ông đi chân trần, cẩn thận lấy những quả dại được bọc bằng lá từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Quả sơn tra, cháu nếm thử xem.”
Những quả dại đỏ au tỏa ra mùi chua ngọt, một nắm quả nhỏ này có thể khiến những đứa trẻ trong ngõ chảy nước miếng gọi Khương Hướng Bắc là đại tỷ.
Khương Hướng Bắc nhận lấy rồi cất đi.
Phùng Cương và nhà họ Khương không mấy hòa thuận nhưng nhà họ Phùng có một đứa con trai tên là Phùng Lương nhỏ hơn Khương Hướng Bắc hai tuổi, chỉ cần thấy đứa nào có đồ ăn trong tay là giơ tay xin ăn.
“Ông ơi.”
Khương Hướng Bắc ngượng ngùng sờ gáy, vừa rồi bận tiêu hóa chuyện xuyên không, nhất thời không để ý đến việc tóc bị cháy.
“Lại gây họa rồi à?”
Thấy vậy, Khương Ái Quốc còn không biết sao, ông đẩy Khương Hướng Bắc quay người lại.
“Bị cháy thế này mà sao em không nói?”
Người đầu tiên lên tiếng là Khương Hướng Nam vừa bưng chậu ra, chạy đến sau Khương Hướng Bắc, nhìn chằm chằm vào phần gáy bị cháy thành một cái lỗ mà vừa muốn cười vừa không dám cười.
Vừa nãy quá căng thẳng, đừng nói là anh, ngay cả Khương Hướng Bắc cũng không phát hiện ra tóc mình bị lửa thiêu.
“Còn đâu bị cháy nữa không?”
Khương Ái Quốc vội vàng buông tay đồ trên tay, kéo Khương Hướng Bắc đến kiểm tra, Khương Hướng Nam ở bên cạnh kể chuyện chiều nay.
“Có phải cháu phóng hỏa không?”
Kiểm tra xong thấy không có gì nghiêm trọng, Khương Ái Quốc mới nghiêm túc hỏi Khương Hướng Bắc. Phóng hỏa là chuyện lớn, nếu là người lớn, lúc này chắc đã bị công an bắt đi rồi.
Sau khi cải cách ruộng đất, rất nhiều người đã chuyển đến ngõ Tam Thủy này.
Mỗi hộ gia đình đều muốn tận dụng mọi khoảng đất trống, tình trạng xây dựng trái phép rất nghiêm trọng.
Đâu đâu cũng có gỗ, một tia lửa có thể thiêu rụi cả một con ngõ.
Hôm nay đống cỏ khô này may mà không gần tường nhà nào, nếu không thì mỗi nhà không chỉ đền tiền là xong chuyện.
Nhưng những điều đó không quan trọng đối với Khương Hướng Bắc.
Hiện tại, cô biết rõ mình có hai việc chắc chắn phải hoàn thành.
Việc đầu tiên là phải kiên quyết tránh để anh trai Khương Hướng Nam gặp tai nạn xe hơi khi mười chín tuổi, thứ hai là hiện tại cô chỉ là một học sinh lớp bảy mười bốn tuổi.
Mặc dù hôm qua trường vừa mới nghỉ đông nhưng hai tháng nữa Khương Hướng Bắc phải quay lại trường học.
Kiếp trước, Khương Hướng Bắc đã phải rất vất vả mới thi đỗ được vào một trường đại học hạng ba.
Sau khi tốt nghiệp, cô gặp khó khăn trong việc xin việc, ba mẹ cô lại không biết nghe ở đâu nói rằng nghề làm bánh đang thiếu người, lại nhờ người tìm cho cô một công việc học nghề làm bánh ngọt.
Tình cờ thay, cô đã tìm thấy ngành nghề mà mình yêu thích.
Cửa hàng bánh ngọt đó trông có vẻ rất cổ kính nhưng chủ cửa hàng kiêm đầu bếp lại là một người thực sự giỏi.
Sư phụ không chỉ thông thạo về bánh ngọt phương Tây và các loại bánh ngọt Trung Quốc, mà tất cả những gì liên quan đến bột mì, Khương Hướng Bắc đều học được từ sư phụ.
Sau này, sư phụ và ba mẹ cô lần lượt qua đời, Khương Hướng Bắc ở lại cửa hàng bánh ngọt để sinh sống.
Mỗi ngày cửa hàng bán loại bánh ngọt nào đều do tâm trạng của Khương Hướng Bắc quyết định, đôi khi cô còn hấp vài lồng bánh bao để bán.
Còn kiếp này, Khương Hướng Bắc lập tức trở nên lười biếng.
Đến lúc đó hãy nói sau...
“Hướng Bắc à!”
Vừa mới tỉnh táo được một lúc, trong sân lại vang lên tiếng leng keng.
Là giọng của ông nội Khương Ái Quốc.
Mắt Khương Hướng Bắc sáng lên, cô nhảy dựng lên, kéo rèm cửa, nhìn không rõ lắm, lại quay người mở cửa phòng.
Người cưng chiều Khương Hướng Bắc nhất nhà họ Khương chắc chắn là Khương Ái Quốc.
Nếu không phải vì thiếu thốn vật chất, ông chắc chắn sẽ là kiểu ông nội rút hết tiền lương hưu để đồng ý mọi yêu cầu của cháu.
“Ông.”
Khương Ái Quốc rất cao lớn, mặc một bộ quân phục cũ đã bạc màu, đeo một cặp kính gọng đen, bên mắt bị mù được che bằng vải.
Ông đi chân trần, cẩn thận lấy những quả dại được bọc bằng lá từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Quả sơn tra, cháu nếm thử xem.”
Những quả dại đỏ au tỏa ra mùi chua ngọt, một nắm quả nhỏ này có thể khiến những đứa trẻ trong ngõ chảy nước miếng gọi Khương Hướng Bắc là đại tỷ.
Khương Hướng Bắc nhận lấy rồi cất đi.
Phùng Cương và nhà họ Khương không mấy hòa thuận nhưng nhà họ Phùng có một đứa con trai tên là Phùng Lương nhỏ hơn Khương Hướng Bắc hai tuổi, chỉ cần thấy đứa nào có đồ ăn trong tay là giơ tay xin ăn.
“Ông ơi.”
Khương Hướng Bắc ngượng ngùng sờ gáy, vừa rồi bận tiêu hóa chuyện xuyên không, nhất thời không để ý đến việc tóc bị cháy.
“Lại gây họa rồi à?”
Thấy vậy, Khương Ái Quốc còn không biết sao, ông đẩy Khương Hướng Bắc quay người lại.
“Bị cháy thế này mà sao em không nói?”
Người đầu tiên lên tiếng là Khương Hướng Nam vừa bưng chậu ra, chạy đến sau Khương Hướng Bắc, nhìn chằm chằm vào phần gáy bị cháy thành một cái lỗ mà vừa muốn cười vừa không dám cười.
Vừa nãy quá căng thẳng, đừng nói là anh, ngay cả Khương Hướng Bắc cũng không phát hiện ra tóc mình bị lửa thiêu.
“Còn đâu bị cháy nữa không?”
Khương Ái Quốc vội vàng buông tay đồ trên tay, kéo Khương Hướng Bắc đến kiểm tra, Khương Hướng Nam ở bên cạnh kể chuyện chiều nay.
“Có phải cháu phóng hỏa không?”
Kiểm tra xong thấy không có gì nghiêm trọng, Khương Ái Quốc mới nghiêm túc hỏi Khương Hướng Bắc. Phóng hỏa là chuyện lớn, nếu là người lớn, lúc này chắc đã bị công an bắt đi rồi.
Sau khi cải cách ruộng đất, rất nhiều người đã chuyển đến ngõ Tam Thủy này.
Mỗi hộ gia đình đều muốn tận dụng mọi khoảng đất trống, tình trạng xây dựng trái phép rất nghiêm trọng.
Đâu đâu cũng có gỗ, một tia lửa có thể thiêu rụi cả một con ngõ.
Hôm nay đống cỏ khô này may mà không gần tường nhà nào, nếu không thì mỗi nhà không chỉ đền tiền là xong chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro