Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 26
Nhị Đinh
2024-09-13 21:33:33
"Các con cũng giả bộ không biết, có hiểu không?" Khương Bán giơ ngón trỏ chặn trên môi, giọng càng nói càng nhỏ: "Nếu không mẹ con chắc chắn sẽ phê bình ba, các con cũng biết mẹ con rồi đó, người gì..."
Hai người gật đầu.
Toàn thân Khương Hướng Nam giống như còn đắm chìm trong được tin tức tốt vừa lấy có được, ngâyngười một lát, ngay sau đó nở nụ cười thản nhiên.
"Xem ra nghỉ đông này con có thể tốn ít công sức vào việc khác."
Khương Bán gấp gáp: "Con muốn làm gì? Con sẽ không muốn cùng mới cô gái nhỏ vừa rồi kia yêuđương chứ!"
"Liên quan gì tới người đó." Khương Hướng Bắc bất đắc dĩ.
"Vậy con muốn làm chuyện gì! " Khương Bán lại hỏi tới cùng.
Khương Hướng Nam suy nghĩ một lúc, phun ra hai chữ: "Kiếm tiền."
Khương Hướng Bắc gật đầu: "Kiếm tiền."
Hai anh em đạt thành nhận thức chung đối kỳ nghỉ đông này... Kiếm tiền.
"Khi chúng ta còn bé trong kỳ nghỉ phải bận việc đồng áng, khi đó thèm nhất là được đi đâu chơi một lát, các con thì ngược lại, tận lực nghĩ ra công việc để làm."
Khương Bán vô cùng không hiểu suy nghĩ của hai người con.
Khương Hướng Nam và Khương Hướng Bắc đồng thời trầm ngâm suy nghĩ, hai người chưa từng trao đổi với nhau, nhưng không hẹn mà trong đầu cùng suy nghĩ cách kiếm tiền.
Mấy người bọn họ trở lại khu nhà, đúng lúc nghe được Khương Thành Quân nói với Khương Ái Quốc muốn tìm công việc tạm thời làm một tháng.
Căn nhà chỉ lớn có chừng đó, một buổi chiều là đủ để tiêu hao hoàn toàn sự hiếu kỳ.
Khương Thành Quân theo thói quen làm việc nhà nông, căn bản không chịu được rảnh rỗi.
"Đến đây chính là để nghỉ ngơi, đầu mùa xuân lại cho cháu bận rộn." Khương Ái Quốc thuận miệng đuổi, vừa nói vừa nhấc búa gõ lên tấm ván gỗ: "Thật sự không chịu được thì đọc sách viết chữ vớiHướng Nam."
Khương Bán dĩ nhiên cũng không còn để lời hai anh em vừa nói ở trong lòng.
Vừa về tới khi nhà, đã cùng Hạ Vĩ trong xưởng nhựa buôn chuyện.
Khương Hướng Bắc lặng lẽ đụng vào Khương Hướng Nam, ý nói hướng về phía Khương Thành Quânđang sa sút, hai người đồng thời nhấc chiếc ghế chuyển đến ngồi bên cạnh.
Tư Văn Lan nhìn thấ hết, nhưng làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu đan áo len.
"Anh Thành Quân, anh cũng muốn kiếm tiền à?" Khương Hướng Bắc hạ giọng, Khương Thành Quân gật đầu: "Anh muốn kiếm tiền mua cho ông anh một bộ quần áo đẹp."
Bắt đầu khoán sản phẩm, cuộc sống gia đình họ cuối cùng cũng có phần khởi sắc, miễn cưỡng đủ để mọi người trong nhà đều được ăn no.
Nhưng nếu nói đến những thứ khác thì còn kém xa lắm.
Quần áo mà Khương Thành Quân mặc vào thành phố là bộ quần áo đẹp nhất trong nhà, cậu ấy mặc đi thì các em trai chỉ có thể mặc quần áo vá.
Đặc biệt là chiếc quần ông mặc, trên đó đã vá hơn mười miếng vá vẫn còn mặc.
Cậu ấy cũng muốn ông nội mặc giống như người thành phố, ít nhất là mùa đông có thể ấm áp hơn.
Nghèo không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, hiện tại mọi người đều nghèo, trong thôn họ còn có nhiều người sống còn khổ hơn nhà họ Khương.
Khương Thành Quân rất chi tiết kể cho Khương Hướng Bắc hai người về chiếc quần vá mà Khương Ái Quân mặc.
Khương Hướng Bắc lén lút quay đầu nhìn mẹ và những người khác, ra hiệu về phía cửa phòng hai anh em.
"Mẹ, chúng con về phòng đọc sách trước."
Khương Hướng Bắc đứng dậy trước, Khương Hướng Nam cũng đứng dậy theo, đi được hai bước thấy Khương Thành Quân vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đẩu, lại quay lại.
"Anh, em dạy anh viết chữ nhé!"
Hai người gật đầu.
Toàn thân Khương Hướng Nam giống như còn đắm chìm trong được tin tức tốt vừa lấy có được, ngâyngười một lát, ngay sau đó nở nụ cười thản nhiên.
"Xem ra nghỉ đông này con có thể tốn ít công sức vào việc khác."
Khương Bán gấp gáp: "Con muốn làm gì? Con sẽ không muốn cùng mới cô gái nhỏ vừa rồi kia yêuđương chứ!"
"Liên quan gì tới người đó." Khương Hướng Bắc bất đắc dĩ.
"Vậy con muốn làm chuyện gì! " Khương Bán lại hỏi tới cùng.
Khương Hướng Nam suy nghĩ một lúc, phun ra hai chữ: "Kiếm tiền."
Khương Hướng Bắc gật đầu: "Kiếm tiền."
Hai anh em đạt thành nhận thức chung đối kỳ nghỉ đông này... Kiếm tiền.
"Khi chúng ta còn bé trong kỳ nghỉ phải bận việc đồng áng, khi đó thèm nhất là được đi đâu chơi một lát, các con thì ngược lại, tận lực nghĩ ra công việc để làm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Bán vô cùng không hiểu suy nghĩ của hai người con.
Khương Hướng Nam và Khương Hướng Bắc đồng thời trầm ngâm suy nghĩ, hai người chưa từng trao đổi với nhau, nhưng không hẹn mà trong đầu cùng suy nghĩ cách kiếm tiền.
Mấy người bọn họ trở lại khu nhà, đúng lúc nghe được Khương Thành Quân nói với Khương Ái Quốc muốn tìm công việc tạm thời làm một tháng.
Căn nhà chỉ lớn có chừng đó, một buổi chiều là đủ để tiêu hao hoàn toàn sự hiếu kỳ.
Khương Thành Quân theo thói quen làm việc nhà nông, căn bản không chịu được rảnh rỗi.
"Đến đây chính là để nghỉ ngơi, đầu mùa xuân lại cho cháu bận rộn." Khương Ái Quốc thuận miệng đuổi, vừa nói vừa nhấc búa gõ lên tấm ván gỗ: "Thật sự không chịu được thì đọc sách viết chữ vớiHướng Nam."
Khương Bán dĩ nhiên cũng không còn để lời hai anh em vừa nói ở trong lòng.
Vừa về tới khi nhà, đã cùng Hạ Vĩ trong xưởng nhựa buôn chuyện.
Khương Hướng Bắc lặng lẽ đụng vào Khương Hướng Nam, ý nói hướng về phía Khương Thành Quânđang sa sút, hai người đồng thời nhấc chiếc ghế chuyển đến ngồi bên cạnh.
Tư Văn Lan nhìn thấ hết, nhưng làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu đan áo len.
"Anh Thành Quân, anh cũng muốn kiếm tiền à?" Khương Hướng Bắc hạ giọng, Khương Thành Quân gật đầu: "Anh muốn kiếm tiền mua cho ông anh một bộ quần áo đẹp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắt đầu khoán sản phẩm, cuộc sống gia đình họ cuối cùng cũng có phần khởi sắc, miễn cưỡng đủ để mọi người trong nhà đều được ăn no.
Nhưng nếu nói đến những thứ khác thì còn kém xa lắm.
Quần áo mà Khương Thành Quân mặc vào thành phố là bộ quần áo đẹp nhất trong nhà, cậu ấy mặc đi thì các em trai chỉ có thể mặc quần áo vá.
Đặc biệt là chiếc quần ông mặc, trên đó đã vá hơn mười miếng vá vẫn còn mặc.
Cậu ấy cũng muốn ông nội mặc giống như người thành phố, ít nhất là mùa đông có thể ấm áp hơn.
Nghèo không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, hiện tại mọi người đều nghèo, trong thôn họ còn có nhiều người sống còn khổ hơn nhà họ Khương.
Khương Thành Quân rất chi tiết kể cho Khương Hướng Bắc hai người về chiếc quần vá mà Khương Ái Quân mặc.
Khương Hướng Bắc lén lút quay đầu nhìn mẹ và những người khác, ra hiệu về phía cửa phòng hai anh em.
"Mẹ, chúng con về phòng đọc sách trước."
Khương Hướng Bắc đứng dậy trước, Khương Hướng Nam cũng đứng dậy theo, đi được hai bước thấy Khương Thành Quân vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đẩu, lại quay lại.
"Anh, em dạy anh viết chữ nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro