Chương 8
A Huyên
2025-03-11 01:53:33
Giang Uyên thấy vậy, khí thế càng áp đảo ta hơn: "Thẩm Thính Miên, ngươi không xứng với huynh ấy."Nói xong, nàng ta như thể tức giận mà quay đầu sang một bên."Xứng hay không xứng, ta đối với điện hạ chưa từng có nửa phần tình ý nam nữ, chỉ như A Dao mà xem hắn như huynh trưởng mà thôi."Ta tiến lên, thân mật khoác lấy tay nàng ta: "Tỷ tỷ, điện hạ dù không nói ra, nhưng ta có thể nhận ra hắn thích tỷ."Giang Uyên vốn định hất tay ta ra, nhưng nghe vậy lại khựng lại."Ngươi có ý gì?"Ta nói: "Tỷ xem Giang đại nhân, ngài ấy thay điện hạ tra án, nay đã thành tâm phúc trước mặt điện hạ.""Vụ án này vốn có liên quan đến tiên thái tử, lẽ ra nên giao cho Hình Bộ, nhưng lại đặc biệt giao cho Giang đại nhân. Tất cả đều là do điện hạ ưu ái tỷ đó."Giang Uyên mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý.""Nhưng… tại sao mỗi lần ta nói chuyện với hắn, huynh ấy luôn không kiên nhẫn, cứ mãi lạnh mặt?"Ta khẽ thở dài: "Điện hạ là người mặt lạnh tâm nóng. Hắn là quyền thần, há có thể dễ dàng để lộ cảm xúc, đương nhiên phải che giấu rồi."Mặt Giang Uyên càng đỏ hơn, lắp bắp hỏi: "Vậy… vậy thì…"Ta hiểu ý, nhẹ nhàng nói: "Hai người chỉ thiếu một cơ hội để bày tỏ tâm ý với nhau. Nói trắng ra, chính là thiếu một cơ hội được ở riêng."Giang Uyên e lệ: "Vậy ta nên làm sao để tạo ra cơ hội ở riêng với huynh ấy?"Ta mỉm cười: "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp tỷ."17.Giang Uyên đã rời đi. Không bao lâu sau, thị nữ đi lấy kéo cũng trở về.Ta xoay người, đang định quay về cung điện, lại bất ngờ chạm mặt Tạ Tịch đang vội vã đi đến. Gió thu hiu hắt, nam tử một thân trường bào đen sẫm, sải bước đi thẳng đến trước mặt ta. Hắn nắm lấy tay ta, giọng mang theo lo lắng: "A Miên, nàng đi đâu vậy? Sao giờ mới quay lại?"Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn gói điểm tâm, đưa đến trước mặt hắn.
"Vừa rồi tiện tay lấy ít bánh hạt dẻ từ Ngự Thiện Phòng, mùi vị không tệ, nếm thử đi."Tạ Tịch cúi mắt nhìn bánh hạt dẻ nhỏ nhắn tinh xảo, khựng lại một chút. Sau đó, khóe môi khẽ cong, nhận lấy rồi nếm thử. Thấy hắn nuốt xuống, ta hờ hững liếc nhìn đám cung nhân đi theo xung quanh, định mở miệng. Nhưng Tạ Tịch đã nhanh hơn một bước: "Tất cả lui xuống đi, ta muốn ở riêng với Huyện chúa một lát."Ta ngẩn ra, nhìn về phía hắn. Sắc mặt nam nhân vẫn như thường, không có vẻ gì là đã nhận ra điều gì bất thường.Thấy ta nhìn hắn, hắn mỉm cười: "Nếu A Miên thích ăn bánh hạt dẻ ở Ngự Thiện Phòng, ngày mai ta sẽ điều ngự trù về phủ."Ta nghiêng đầu nhìn sang hướng khác: "Cũng không phải là đặc biệt thích."Chính Ngọ, mặt trời lên cao.
Ta nhìn hai bóng người in xuống trước mặt đến ngẩn ngơ.Một dài, một ngắn. Bóng dài kia dần dần nghiêng về phía bóng ngắn hơn."A Miên, ta có chút chóng mặt..."Lời vừa dứt, bả vai ta bỗng nặng xuống. Ta cúi đầu, liếc nhìn Tạ Tịch đang tựa vào vai mình. Chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, hàng mi khẽ run, sắc mặt ửng lên một màu đỏ khác thường.Cổ áo hắn không biết bị chính hắn kéo ra từ lúc nào, vạt áo hơi mở, lộ ra làn da trắng nõn khiến người ta không khỏi mơ tưởng. Ta dời tầm mắt, đỡ lấy thân thể nóng rực của hắn: "Ta dìu ngươi đến phòng nghỉ một lát."Đưa hắn đến gian phòng đã hẹn với Giang Uyên, ta đặt hắn nằm xuống giường. Đang định xoay người rời đi, lại bất giác dừng bước, quay lại bên giường.Sau đó, ta cúi xuống, chỉnh lại cổ áo cho hắn thật ngay ngắn. Nam tử lộ ra dáng vẻ mơ màng, thần trí mông lung.Ta ghé sát tai hắn, hung dữ cảnh cáo: "Không được tự mình cởi y phục!"Làm xong, ta liền xoay người bước ra ngoài.18.Ta ngồi xuống đình nghỉ mát cách gian phòng không xa. Đợi đến khi thấy Giang Uyên lén lút bước vào, ta lập tức đứng dậy, gọi đến một nhóm cung nữ. Ta nhìn bọn họ, dặn dò: "Điện hạ uống say đang nghỉ trong phòng, các ngươi theo ta mang canh giải rượu vào."Sau đó, ta dẫn theo cung nữ phía sau, đẩy cửa gian phòng ra. Cảnh tượng đập vào mắt chính là Giang Uyên đang ngồi bên mép giường. Nàng đỏ mặt, đã cởi ngoại bào, vừa định cúi người xuống.Nghe thấy tiếng động, nàng kinh hãi quay đầu, đến khi nhận ra tình huống, liền the thé quát: "Ai cho ngươi vào?!"Ta liếc mắt nhìn Tạ Tịch trên giường vẫn nguyên vẹn y phục, lập tức lạnh mặt."Lời này chẳng phải nên để ta hỏi Giang cô nương sao? Vừa rồi ta dìu điện hạ vào nghỉ ngơi, mới rời đi một lát, ngươi liền xông vào. Chẳng lẽ muốn nhân lúc người ta gặp nguy?"Cung nữ phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.Giang Uyên không thể tin nổi nhìn ta: "Thẩm Thính Miên, ngươi có ý gì?! Rõ ràng là……"Ta tiến lên, vung tay tát nàng một bạt tai, sau đó nhặt ngoại bào của nàng ném trở lại."Còn muốn chối cãi?"Ta chỉ vào Tạ Tịch với sắc mặt khác thường, lạnh giọng kết tội: "Ngươi nhìn xem điện hạ hiện giờ ra sao? Rõ ràng là ngươi đã hạ thuốc!""Ta không làm thế!"Giang Uyên tức đến run người, ôm mặt bật dậy, hiển nhiên muốn đánh trả lại ta:"Ngươi dám đánh ta?!"Nhưng ngay khoảnh khắc nàng giơ tay lên, cung nữ đã bước đến giữ chặt lấy nàng. Ta dùng khăn lụa nhét vào miệng nàng, cất giọng lạnh lùng: "Mặc y phục vào cho nàng, áp giải đến đại lao của Hình bộ!"Cung nữ đang định làm theo. Bỗng bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn: "Khoan đã!"Đại lý tự khanh Giang Nghiêm vội vã chạy đến, chắn trước mặt Giang Uyên: "Ta xem ai dám!"Ta cười lạnh: "Giang đại nhân trước khi thương tiếc ái nữ, chi bằng xem xem lệnh ái đã làm gì.""Thừa lúc điện hạ say rượu, tự tiện xông vào phòng, ý đồ bất chính.""Nếu không phải ta kịp thời dẫn người đến, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì!"Giang Nghiêm nghiêm mặt: "Nếu thật sự như vậy, chuyện này hẳn nên giao cho Đại lý tự thẩm tra mới phải."Ta cười nhạt: "Đại lý tự khanh là ngài, Giang đại nhân, làm sao đảm bảo ngài không thiên vị?"Giang Nghiêm trịnh trọng nói: "Giang mỗ ta, lấy danh dự trăm năm của Giang thị mà thề, nếu có nửa phần thiên vị, trời tru đất diệt."Bộ dáng chính trực ngay thẳng này, thật khiến người ta khó lòng không tin.Ta cười lạnh trong lòng. Còn dám nói là danh dự trăm năm. Giang Nghiêm à Giang Nghiêm, ngươi đã quên mất cái ghế Đại lý tự khanh này là do đâu mà có rồi sao?Năm đó, phụ thân ta trình án lên Đại lý tự, chính Giang Nghiêm, khi đó chỉ là Đại lý tự chính, biết rõ chân tướng nhưng vẫn ép án trở về.Vì muốn lấy lòng lão hoàng đế khi ấy còn là thái tử, hắn đã ngụy tạo chứng cứ buộc tội phụ thân ta buôn lậu muối, khiến người bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Mà Giang Nghiêm lại một đường thăng quan, hai lần thăng chức, cuối cùng trở thành Đại lý tự khanh như ngày hôm nay.Giờ đây hắn khoác lên mình vẻ đạo mạo nghiêm trang, có ai còn nhìn ra quá khứ dơ bẩn của hắn?Giẫm lên thi thể phụ mẫu ta để leo lên cao, không biết ban đêm hắn có từng gặp ác mộng chưa.
"Vừa rồi tiện tay lấy ít bánh hạt dẻ từ Ngự Thiện Phòng, mùi vị không tệ, nếm thử đi."Tạ Tịch cúi mắt nhìn bánh hạt dẻ nhỏ nhắn tinh xảo, khựng lại một chút. Sau đó, khóe môi khẽ cong, nhận lấy rồi nếm thử. Thấy hắn nuốt xuống, ta hờ hững liếc nhìn đám cung nhân đi theo xung quanh, định mở miệng. Nhưng Tạ Tịch đã nhanh hơn một bước: "Tất cả lui xuống đi, ta muốn ở riêng với Huyện chúa một lát."Ta ngẩn ra, nhìn về phía hắn. Sắc mặt nam nhân vẫn như thường, không có vẻ gì là đã nhận ra điều gì bất thường.Thấy ta nhìn hắn, hắn mỉm cười: "Nếu A Miên thích ăn bánh hạt dẻ ở Ngự Thiện Phòng, ngày mai ta sẽ điều ngự trù về phủ."Ta nghiêng đầu nhìn sang hướng khác: "Cũng không phải là đặc biệt thích."Chính Ngọ, mặt trời lên cao.
Ta nhìn hai bóng người in xuống trước mặt đến ngẩn ngơ.Một dài, một ngắn. Bóng dài kia dần dần nghiêng về phía bóng ngắn hơn."A Miên, ta có chút chóng mặt..."Lời vừa dứt, bả vai ta bỗng nặng xuống. Ta cúi đầu, liếc nhìn Tạ Tịch đang tựa vào vai mình. Chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, hàng mi khẽ run, sắc mặt ửng lên một màu đỏ khác thường.Cổ áo hắn không biết bị chính hắn kéo ra từ lúc nào, vạt áo hơi mở, lộ ra làn da trắng nõn khiến người ta không khỏi mơ tưởng. Ta dời tầm mắt, đỡ lấy thân thể nóng rực của hắn: "Ta dìu ngươi đến phòng nghỉ một lát."Đưa hắn đến gian phòng đã hẹn với Giang Uyên, ta đặt hắn nằm xuống giường. Đang định xoay người rời đi, lại bất giác dừng bước, quay lại bên giường.Sau đó, ta cúi xuống, chỉnh lại cổ áo cho hắn thật ngay ngắn. Nam tử lộ ra dáng vẻ mơ màng, thần trí mông lung.Ta ghé sát tai hắn, hung dữ cảnh cáo: "Không được tự mình cởi y phục!"Làm xong, ta liền xoay người bước ra ngoài.18.Ta ngồi xuống đình nghỉ mát cách gian phòng không xa. Đợi đến khi thấy Giang Uyên lén lút bước vào, ta lập tức đứng dậy, gọi đến một nhóm cung nữ. Ta nhìn bọn họ, dặn dò: "Điện hạ uống say đang nghỉ trong phòng, các ngươi theo ta mang canh giải rượu vào."Sau đó, ta dẫn theo cung nữ phía sau, đẩy cửa gian phòng ra. Cảnh tượng đập vào mắt chính là Giang Uyên đang ngồi bên mép giường. Nàng đỏ mặt, đã cởi ngoại bào, vừa định cúi người xuống.Nghe thấy tiếng động, nàng kinh hãi quay đầu, đến khi nhận ra tình huống, liền the thé quát: "Ai cho ngươi vào?!"Ta liếc mắt nhìn Tạ Tịch trên giường vẫn nguyên vẹn y phục, lập tức lạnh mặt."Lời này chẳng phải nên để ta hỏi Giang cô nương sao? Vừa rồi ta dìu điện hạ vào nghỉ ngơi, mới rời đi một lát, ngươi liền xông vào. Chẳng lẽ muốn nhân lúc người ta gặp nguy?"Cung nữ phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.Giang Uyên không thể tin nổi nhìn ta: "Thẩm Thính Miên, ngươi có ý gì?! Rõ ràng là……"Ta tiến lên, vung tay tát nàng một bạt tai, sau đó nhặt ngoại bào của nàng ném trở lại."Còn muốn chối cãi?"Ta chỉ vào Tạ Tịch với sắc mặt khác thường, lạnh giọng kết tội: "Ngươi nhìn xem điện hạ hiện giờ ra sao? Rõ ràng là ngươi đã hạ thuốc!""Ta không làm thế!"Giang Uyên tức đến run người, ôm mặt bật dậy, hiển nhiên muốn đánh trả lại ta:"Ngươi dám đánh ta?!"Nhưng ngay khoảnh khắc nàng giơ tay lên, cung nữ đã bước đến giữ chặt lấy nàng. Ta dùng khăn lụa nhét vào miệng nàng, cất giọng lạnh lùng: "Mặc y phục vào cho nàng, áp giải đến đại lao của Hình bộ!"Cung nữ đang định làm theo. Bỗng bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn: "Khoan đã!"Đại lý tự khanh Giang Nghiêm vội vã chạy đến, chắn trước mặt Giang Uyên: "Ta xem ai dám!"Ta cười lạnh: "Giang đại nhân trước khi thương tiếc ái nữ, chi bằng xem xem lệnh ái đã làm gì.""Thừa lúc điện hạ say rượu, tự tiện xông vào phòng, ý đồ bất chính.""Nếu không phải ta kịp thời dẫn người đến, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì!"Giang Nghiêm nghiêm mặt: "Nếu thật sự như vậy, chuyện này hẳn nên giao cho Đại lý tự thẩm tra mới phải."Ta cười nhạt: "Đại lý tự khanh là ngài, Giang đại nhân, làm sao đảm bảo ngài không thiên vị?"Giang Nghiêm trịnh trọng nói: "Giang mỗ ta, lấy danh dự trăm năm của Giang thị mà thề, nếu có nửa phần thiên vị, trời tru đất diệt."Bộ dáng chính trực ngay thẳng này, thật khiến người ta khó lòng không tin.Ta cười lạnh trong lòng. Còn dám nói là danh dự trăm năm. Giang Nghiêm à Giang Nghiêm, ngươi đã quên mất cái ghế Đại lý tự khanh này là do đâu mà có rồi sao?Năm đó, phụ thân ta trình án lên Đại lý tự, chính Giang Nghiêm, khi đó chỉ là Đại lý tự chính, biết rõ chân tướng nhưng vẫn ép án trở về.Vì muốn lấy lòng lão hoàng đế khi ấy còn là thái tử, hắn đã ngụy tạo chứng cứ buộc tội phụ thân ta buôn lậu muối, khiến người bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Mà Giang Nghiêm lại một đường thăng quan, hai lần thăng chức, cuối cùng trở thành Đại lý tự khanh như ngày hôm nay.Giờ đây hắn khoác lên mình vẻ đạo mạo nghiêm trang, có ai còn nhìn ra quá khứ dơ bẩn của hắn?Giẫm lên thi thể phụ mẫu ta để leo lên cao, không biết ban đêm hắn có từng gặp ác mộng chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro