Chương 9
A Huyên
2025-03-12 14:45:44
19.Ta cười lạnh: "Ai biết lời thề của đại nhân là chân thành hay giả dối?"Giang Nghiêm không còn giữ nổi kiên nhẫn, chỉ tay vào ta, tức giận quát: "Ngươi chẳng qua chỉ là một Huyện chúa nho nhỏ, lấy đâu ra tư cách nhúng tay vào chuyện này?!""Quyền là do ta cho nàng."Một giọng nam trầm lạnh cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Tạ Tịch không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang ngồi ngay ngắn trên giường, cúi đầu chỉnh lại tay áo."Sao? Giang đại nhân ngay cả lệnh của ta cũng muốn kháng sao?"Chỉ một câu, một tư thái ngồi, đã lộ rõ áp lực bức người.Ta rất ít khi thấy Tạ Tịch như vậy. Kiêu ngạo, lạnh lẽo. Hoàn toàn khác hẳn khi đối diện với ta và A Dao.Giang Nghiêm nghe vậy, lập tức quỳ sụp xuống: "Vi thần không dám!"Tạ Tịch đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt Giang Nghiêm, từ trên cao nhìn xuống hắn."Khi nãy ta chỉ là thần trí mơ hồ, nhưng vẫn còn cảm giác."Giọng hắn không hề mang theo một chút độ ấm: "Giang Uyên quả thực có ý đồ bất chính với ta."Một câu nói, định đoạt số phận.Giang Nghiêm sợ hãi đến tái mặt, liên tục dập đầu: "Tiểu nữ ngu dốt, tất cả là do vi thần dạy dỗ không nghiêm, cầu xin điện hạ khoan dung xử trí!"Ta lạnh nhạt nói: "Một câu dạy dỗ không nghiêm là muốn thoát tội, e rằng quá nực cười."Giang Nghiêm ngước mắt nhìn ta, trong mắt vừa có hận ý, vừa mang theo đau đớn.Chỉ vậy đã thấy đau lòng sao?Ta thầm nghĩ, Giang Nghiêm, nỗi đau của ngươi sao có thể sánh được với một phần vạn những gì ta đã trải qua?Ta đau hơn ngươi gấp trăm ngàn lần!"Nếu đã dạy dỗ không nghiêm, vậy Giang đại nhân hãy cùng lệnh ái vào ngục đi."Tạ Tịch thản nhiên phán quyết. Lời này chẳng khác nào tuyên án tử cho hắn.Giang Nghiêm ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng.20.Thị vệ dẫn cha con Giang Nghiêm ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ta và Tạ Tịch. Ta nhìn theo hướng Giang Nghiêm rời đi, thất thần hồi lâu. Bất chợt, một bàn tay chìa ra trước mặt, trên tay là một chén nước.Tạ Tịch nói: "A Miên, nàng nói nhiều như vậy, uống chút nước đi."Ta nhận lấy.Hắn lại dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta.Hắn dịu dàng nói: "Giờ vẫn còn sớm, một lát ta sẽ bảo thị nữ chuẩn bị nước ấm, đợi nàng tắm rửa xong, chúng ta về nhà."Nói rồi, hắn gọi mấy cung nữ vào. Ta cầm chén nước, nhìn hắn cẩn thận dặn dò từng chút về nhiệt độ nước và hương liệu tắm.Sau khi dặn xong, hắn xoay người định rời đi.Ta đưa tay kéo tay áo hắn.Cảm nhận được lực kéo, Tạ Tịch mỉm cười, quay đầu nhìn ta: "Sao vậy?"Ta hỏi: "Ngươi không trách ta sao?"Ngay khoảnh khắc Tạ Tịch tỉnh lại và lựa chọn đứng về phía ta, ta đã biết hắn đã nhìn thấu kế sách của ta. Hắn vốn ghét bị người khác lợi dụng. Sao có thể không trách ta được?Tạ Tịch vẫn cười, không trả lời câu hỏi của ta mà hỏi ngược lại: "A Miên, bây giờ nàng có vui không?"Ta suy nghĩ một chút, đáp: "Có một chút.""Vậy là tốt rồi."Hắn nâng tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua cằm ta, giọng nói trầm thấp: "A Miên vui vẻ, so với mọi thứ đều quan trọng hơn."Nói xong, hắn rời đi.Ta ngây người nhìn theo bóng lưng hắn, chậm rãi đưa tay chạm vào cằm mình. Nơi đó dường như vẫn còn sót lại hơi ấm từ đầu ngón tay hắn, mang theo chút ngứa ngáy mơ hồ.21.Giống như kiếp trước, vào tháng Mười mùa đông năm nay, vị tân Khả hãn của Đột Quyết đã tự tay xé nát hòa ước với Đại Chu, dấy binh khởi chiến.Con đường giao thương giữa Đại Chu và Đột Quyết bị cắt đứt hoàn toàn. Chiến sự nguy cấp, quân Đại Chu liên tiếp bại lui.Kiếp trước vào thời điểm này, Tạ Tịch vẫn chưa thoát khỏi đấu trường thú. Khi ấy Đại Chu phái lão tướng quân Hoắc gia xuất quân ra trận. Đột Quyết thế như chẻ tre, trận chiến diễn ra vô cùng gian nan. Cuối cùng mặc dù thắng hiểm, nhưng Hoắc gia quân suýt chút nữa toàn quân bị diệt.Kiếp này, sau khi liên tục nhận được tin bại trận từ biên cương, Tạ Tịch quyết định tự mình dẫn theo một đội tinh binh lên đường cứu viện. Trước khi xuất chinh, hắn đeo lên cổ ta một chiếc còi được làm từ xương. Chỉ cần thổi lên, ta có thể triệu hồi ám binh mà hắn đã tỉ mỉ bồi dưỡng.Hắn đứng rất gần, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như có vô số cảm xúc đan xen. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu:"A Miên, bảo vệ chính mình thật tốt."Dứt lời, hắn xoay người đi về phía chiến mã.“Trường phong!”Ta chạy lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn. Thân hình Tạ Tịch hơi khựng lại. Ta len lén nhét bản đồ tuyến đường mà mình đã vẽ lại từ ký ức kiếp trước vào trong vạt áo hắn.Lưng hắn thẳng tắp, rắn rỏi, lại ấm áp vô cùng."Tạ Tịch, cảm ơn huynh..."Ta lưu luyến hơi ấm ngắn ngủi này, để một giọt lệ khẽ rơi xuống.22.Đầu mùa xuân, trong hoàng cung xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.Sang ngày thứ hai, tin tức đã lan truyền khắp phố phường. Đêm xảy ra hỏa hoạn, hoàng đế đương triều bị một nhóm thích khách bắt đi, tung tích không rõ.Thiên tử bị bắt đi, dân tình phẫn nộ. Hình bộ và Đại Lý Tự lập tức điều động một lượng lớn nhân thủ để điều tra. Mà ta thì đang ở trong mật thất, thưởng thức dáng vẻ gào khóc thảm thiết của lão hoàng đế.Ta đã cắt cặp tai to béo như lợn của hắn xuống rồi. Chờ hắn gào thét đến kiệt sức mà ngất đi, ta lại đứng dậy, cầm dao tiếp tục cắt thịt.Hắn bị đau mà tỉnh lại, tiếp tục gào khản cổ. Cứ như thế, lặp đi rồi lặp lại. Đến khi hắn không còn sức mà kêu, ngay cả cảm giác đau cũng trở nên tê dại, ta lập tức đổ thuốc vào miệng hắn, bắt hắn phải giữ tỉnh táo, để từng nhát dao trên người đều trở thành nỗi đau không thể chịu đựng. Nhìn bộ dạng sống không bằng chết của hắn, ta vui đến bật cười."Thật đúng là thiên đạo luân hồi!"Lão hoàng đế thở hổn hển, hơi thở mong manh:"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai...?"Hắn không thể nhớ nổi đâu.Bởi vì, mẫu thân của ta... cũng chỉ là một trong hàng vạn người đã bị hắn sát hại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro