Nhạn Bay Hướng Nam
Đánh giá:
9.0
/10 từ 11 lượt
Đọc truyện Nhạn Bay Hướng Nam ra chương mới nhất Chương 85, 86, 87 - DocTruyen.Pro. Giới thiệu truyện ngôn tình thú vị Nhạn Bay Hướng Nam của tác giả Úy Không:
Ánh đèn nặng nề, tiết tấu saxophone chậm rãi, khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ. Có người nhắc đến mấy chuyện thú vị của năm tháng nào đó, mấy người đàn ông ngồi trên hàng ghế dài, nghe cười ngã trái ngã phải.
Khương Nhạn Bắc cũng cong môi cười cười theo, chỉ là nụ cười nhạt nhẽo, nhưng ý cười còn chưa kịp đến đáy mắt, nét hào hứng đã tan thành mây khói, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn nét mệt mỏi ủ rũ. Anh biết mình đã hơi say, ý thức cũng bắt đầu tan rã, đến mức anh còn không biết câu chuyện thú vị mà họ đang nói đến là như thế nào.
Âm thanh của những người bạn tốt đó đã càng ngày càng xa, ngay sau đó thế giới quanh mình cũng bắt đầu lệch đi, cả người anh giống như muốn thoát ra khỏi cái đám đông ồn ào này.
Anh đặt ly rượu trong tay xuống, bàn tay khẽ vuốt vuốt mi tâm, muốn kéo lực chú ý về buổi tụ họp mà nhân vật chính là bản thân mình.
Anh về nước được mấy tháng, nhậm chức, xin hạng mục, soạn bài giảng, rồi chuyện hội ngân sách bên kia, bận tới mức chân không chạm đất, mấy người bạn cũ đã hẹn nhiều lần, cuối cùng đêm nay mới chốt lại là tụ tập tại quán bar này.
Bạn bè tốt đã lâu không gặp nhau, cuộc trò chuyện cũng trở nên thân thiết.
Khương Nhạn Bắc ngồi nghe từ đầu đến cuối, không phải bởi vì tính cách trầm mặc ít nói, mà là anh phát hiện những câu chuyện mà bạn bè đang nói say sưa, đối với anh lại không có mấy ấn tượng, cho dù nhiều khi anh là nhân vật chính trong câu chuyện.
Trí nhớ của anh không phải là kém, ngược lại, chỉ cần là đọc sách thì đều không quên được. Thế nhưng có lẽ là do quá trình lớn lên, quá mức thuận buồm xuôi gió, mỗi một bước đi đều nằm trong mong muốn và khống chế, đi từng bước, gò bó theo khuôn phép, không có thất bại, cũng chưa từng một lần mất khống chế. Trong vùng đất nhân sinh bằng phẳng như vậy, theo người khác, có lẽ anh chính là một ngôi sao lấp lánh, nhưng chính lúc anh quay đầu nhìn lại quá khứ, lại mơ hồ không tìm ra bất kể một chút ký ức đáng giá nào.
Ánh đèn nặng nề, tiết tấu saxophone chậm rãi, khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ. Có người nhắc đến mấy chuyện thú vị của năm tháng nào đó, mấy người đàn ông ngồi trên hàng ghế dài, nghe cười ngã trái ngã phải.
Khương Nhạn Bắc cũng cong môi cười cười theo, chỉ là nụ cười nhạt nhẽo, nhưng ý cười còn chưa kịp đến đáy mắt, nét hào hứng đã tan thành mây khói, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn nét mệt mỏi ủ rũ. Anh biết mình đã hơi say, ý thức cũng bắt đầu tan rã, đến mức anh còn không biết câu chuyện thú vị mà họ đang nói đến là như thế nào.
Âm thanh của những người bạn tốt đó đã càng ngày càng xa, ngay sau đó thế giới quanh mình cũng bắt đầu lệch đi, cả người anh giống như muốn thoát ra khỏi cái đám đông ồn ào này.
Anh đặt ly rượu trong tay xuống, bàn tay khẽ vuốt vuốt mi tâm, muốn kéo lực chú ý về buổi tụ họp mà nhân vật chính là bản thân mình.
Anh về nước được mấy tháng, nhậm chức, xin hạng mục, soạn bài giảng, rồi chuyện hội ngân sách bên kia, bận tới mức chân không chạm đất, mấy người bạn cũ đã hẹn nhiều lần, cuối cùng đêm nay mới chốt lại là tụ tập tại quán bar này.
Bạn bè tốt đã lâu không gặp nhau, cuộc trò chuyện cũng trở nên thân thiết.
Khương Nhạn Bắc ngồi nghe từ đầu đến cuối, không phải bởi vì tính cách trầm mặc ít nói, mà là anh phát hiện những câu chuyện mà bạn bè đang nói say sưa, đối với anh lại không có mấy ấn tượng, cho dù nhiều khi anh là nhân vật chính trong câu chuyện.
Trí nhớ của anh không phải là kém, ngược lại, chỉ cần là đọc sách thì đều không quên được. Thế nhưng có lẽ là do quá trình lớn lên, quá mức thuận buồm xuôi gió, mỗi một bước đi đều nằm trong mong muốn và khống chế, đi từng bước, gò bó theo khuôn phép, không có thất bại, cũng chưa từng một lần mất khống chế. Trong vùng đất nhân sinh bằng phẳng như vậy, theo người khác, có lẽ anh chính là một ngôi sao lấp lánh, nhưng chính lúc anh quay đầu nhìn lại quá khứ, lại mơ hồ không tìm ra bất kể một chút ký ức đáng giá nào.