Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Bí Mật Hoàng Gi...

2024-12-29 23:41:55

"A Vi, con lớn lên muốn trở thành người như thế nào?"

Đêm hè mừng sinh thần bốn tuổi, mẫu thân nghiêng mình nằm trên chiếu trúc, tay phe phẩy quạt cho nàng.

Tiểu Phù Vi từ lúc lọt lòng mẹ đã là một tiểu nha đầu miệng ngọt như mía lùi, chẳng cần nghĩ ngợi liền đáp: "Đương nhiên là muốn giống như người vậy!"

"Nương như vậy, là như thế nào?"

"Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp."

Mẫu thân bật cười, ngón tay khẽ điểm điểm vào chóp mũi nàng, "Sau đó thì sao? Mang gương mặt vô cùng đẹp ấy, con muốn làm gì?"

"Hưởng hết vinh hoa phú quý!"

"…Học đâu ra thế? Cẩn thận để cha con nghe được lại bị rầy cho xem." Đầu ngón tay nhẹ búng vào trán nàng.

Tiểu Phù Vi có chút ấm ức xoa xoa trán, "Người còn hỏi con, vậy người thì sao?"

"Ta?"

"Đúng vậy." Nàng bật dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nương, "Mẫu thân mới 21 tuổi, còn trẻ, còn xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng sống thêm được sáu, bảy mươi năm nữa. Sau này người muốn làm gì?"

Mẫu thân dường như bị câu hỏi của nàng làm cho khó xử, hồi lâu chẳng đáp lời. Tiểu Phù Vi đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng ngủ thiếp đi. Đến khi nương rời nhà, nàng vẫn không nhận được câu trả lời ấy.

Ba năm sau, nàng trèo đèo lội suối đi đến Tiêu Dao Môn, rồi lại khóc lóc thảm thiết thu dọn tay nải để về nhà, nhưng trên đường trở lại, trời xui đất khiến thế nào mà gặp phải một trận Ma giáo tàn sát bừa bãi... Từ đầu đến cuối, nàng đều được bảo vệ trong nhà, không tận mắt chứng kiến đám yêu ma quỷ quái kia. Chỉ đến khi mọi chuyện yên ổn, nàng mới thấy xác chết chất đống khắp thị trấn Liên Hoa, các đệ tử Tiêu Dao Môn bị thương vội vã cứu chữa bá tánh.

Khi ấy, có một lão nhân dắt theo hài tử đến trước mặt mẫu thân, dập đầu cảm tạ, miệng không ngừng gọi "Đan nữ hiệp."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đan Nhất, đó là tên thật của nương.

Lần đầu nghe nương mang cái tên này, Tiểu Phù Vi suýt ngất: "Ngoại công (ông ngoại) nghĩ gì vậy?"

"Ngoại công con lười ấy mà, ngay cả ta cũng ghét cái tên này. Nhưng… dù sao cũng là tên của ta."

Đích tử của một dòng họ danh giá, đỗ Thám Hoa, muốn cưới thê tử, tất nhiên không thể là lùm cỏ giang hồ, nương gả cho cha chàng bằng cách mượn danh của người khác.

Thế nhưng, cái tên "Mộ Dung" dù dễ nghe đến đâu, rốt cuộc vẫn không phải là bà ấy.

Ba năm xa cách, lần đầu hai mẹ con có cơ hội tâm sự. Tiểu Phù Vi nhìn sang mẫu thân, tóc rối bời, trên mặt, trên người vẫn còn dính máu, tay cầm trường kiếm, toàn thân toát lên phong thái nàng chưa từng thấy qua. Nàng ngơ ngác hỏi: "Đây chính là người mà nương muốn trở thành sao?"

Nương xoa đầu nàng, cười trêu: "Thế nào, có phải nhìn nương cầm kiếm, con cũng động lòng muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý của mình rồi đúng không?"

Tiểu Phù Vi lườm nương đầu xem thường, "Mơ mộng quá rồi!"

"Không muốn thì tốt. Giang hồ không phải nơi để đùa giỡn."

"Thế sao nương còn bỏ chồng bỏ con, sao lại vội vàng quay về liều mạng?"

Nương sững người, bàn tay đang xoa đầu nàng từ từ rụt về. "Có những chuyện, không phải như con nghĩ đâu. Đợi đến khi con…"

"Đợi đến khi con lớn lên, rồi sẽ hiểu phải không?"

A Vi 7 tuổi đã là một tiểu tinh ranh, người lớn nói gì, dù không hoàn toàn hiểu được, nàng cũng không mức ngây ngô mà không hiểu chút nào, "Dù sao, nương chính là không thích ở nhà nuôi cá bên hồ, không thích mài mực cho cha, cũng không thích… ở bên con."

Nàng vốn còn mang chút oán khí, chỉ muốn hung hăng oán giận vài câu, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của nương, nước mắt như muốn trào ra, lại không khỏi mềm lòng: "Người đã lớn như vậy rồi, làm sao còn nỡ tranh khóc với con chứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0