Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Bí Mật Hoàng Gi...

2024-12-29 23:41:55

Nương đưa tay ra: "Là nương không ngoan, A Vi cứ đánh vào lòng bàn tay nương đi, nương tuyệt đối không đánh trả."

Tiểu Phù Vi ra vẻ dùng sức thật mạnh, nhưng cuối cùng lại tránh đi những vết thương trên đầu ngón tay nương. "Đan nữ hiệp đừng hiểu lầm, con không có ý tha thứ cho người đâu, trừ phi người truyền cho con tuyệt thế bí kíp của Tiêu Dao Môn."

Nương rốt cuộc cũng bị nàng chọc cười: "Thật sự lấy cho con, con cũng phải luyện thành mới tính."

Lần đó, nàng cuối cùng cũng không thể đưa nương về nhà. Sau này, trong vòng hai ba năm, hễ có thời gian, nương sẽ đến thăm nàng, thỉnh thoảng còn đưa nàng đến Tiêu Dao Môn ở lại vài ngày—dù không được phụ thân đồng ý, nhưng phụ thân bận rộn công vụ, lại không biết võ công, ngoài việc giậm chân trách mắng cũng chẳng làm gì được.

Khi Liễu Phù Vi nghĩ rằng những ngày như thế sẽ kéo dài mãi, thì một ngày kia, nàng và Tả Ngọc cùng bị bắt cóc. Chính tai nàng nghe thấy bọn bắt cóc nói: "Tả phu nhân nói, bà ta chọn nhi tử."

Không ai muốn cứu nàng, cũng không ai biết nàng đã bò ra khỏi Quỷ Môn Quan bằng cách nào. Khi đó, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là tìm nương để chất vấn, hỏi người rốt cuộc có trái tim hay không.

Nhưng khi nàng lên đến núi Liên Hoa, chờ đợi nàng chỉ là một linh đường trắng xóa. Trong quan tài, mẫu thân đã không thể đáp lời nàng nữa.

Mọi người đều nói rằng tiểu cô nương này thật nhẫn tâm, mẫu thân mất mà không rơi một giọt nước mắt nào. Nàng chẳng những không rơi lệ, mà sau khi túc trực bên linh cữu, không từ mà biệt, liền rời khỏi Tiêu Dao Môn. Vị "ca ca" kia của nàng từng lật tung cả núi Liên Hoa, sau còn đặc biệt đến tận Lạc Dương, tìm đến Liễu phủ gặp nàng, hứa hẹn sẽ báo thù cho phụ mẫu.

"Tả Ngọc, trên dưới Tiêu Dao Môn các ngươi bị tàn sát đến một con chó cũng không còn, Đại Lý Tự cũng chẳng tìm ra manh mối. Một cô nhi như ngươi, trên mặt viết rõ bốn chữ 'ta muốn báo thù,' hiện tại chính là một ôn thần hành tẩu giang hồ, cớ sao phải kéo ta theo làm gì?"

"Ngươi… có ý gì?"

"Ý ta là, chúng ta không nhất thiết phải qua lại với nhau nữa, đúng không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tả Ngọc đau đớn vì mất cả thân nhân lẫn sư môn, nàng không mời người vào nhà ngồi, ngược lại còn đuổi đi. Phụ thân biết được liền mắng nàng một trận. Sau này nghe nói hắn cũng không quay về Tiêu Dao Môn nữa, bặt vô âm tín một thời gian dài, mãi đến ba năm sau trở thành Thiếu khanh Đại Lý Tự tiếng tăm lẫy lừng.

Nghĩ lại năm ấy, nàng quả thực cảm thấy mình có hơi quá đáng, nhưng chỉ là một chút thôi. Dù sao, Tả gia bọn họ đã khiến mẫu thân nàng mất cả thân lẫn tâm, nàng muốn rời xa chốn giang hồ đầy máu tanh và gươm đao, có gì là sai chứ?

Chẳng có gì sai cả.

Còn chuyện không chịu đưa một thanh kiếm để đổi mạng cho nàng thì sao?

Hừ, quả thật hắn đã làm như vậy.

Bảo sao người ta nói nàng từ nhỏ đã có khứu giác nhạy bén? Tránh xa Tả Thù Đồng, nếu không sẽ trở nên bất hạnh!

Ý thức đầy phẫn uất của nàng không biết trôi nổi bao lâu, cho đến khi từng giọt lạnh buốt rơi trên trán. Nàng ngửi thấy mùi thối rữa lan tràn trong không khí...Hừ, lại là giấc mơ ấy.

Ông trời ơi, nàng đã chết không toàn thây rồi, để linh hồn nàng an giấc ngàn thu khó lắm sao?

Nàng trong bóng đêm khẽ đảo mắt, lại cảm thấy có chỗ không đúng —– khoan đã, người đã chết rồi, sao có thể nằm mơ được?

***

Liễu Phù Vi cố gắng mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt vẫn là bóng tối cùng ngọn đèn cạn dầu, nhưng đây không phải ngôi miếu hoang trong ám ảnh thuở nhỏ, mà là một gian lò gạch đổ nát, bên trong đặt mấy cỗ quan tài mục nát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0