Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Bí Mật Hoàng Gi...
2024-12-29 23:41:55
Đây là tiệm quan tài? Hay là nàng đã chết, linh hồn thoát xác?
Ngay khoảnh khắc ấy, cổ nàng bỗng đau đớn nóng rát. Nàng theo phản xạ đưa tay chạm vào, đầu ngón tay cảm nhận được lớp vải bố dày cộm. Mùi thuốc thảo dược xộc vào mũi khiến người ta choáng váng, buồn nôn…
Ta… chưa chết sao?
Nhưng rõ ràng nhát dao ấy đã cứa thẳng vào cổ họng, chính mắt nàng thấy máu mình tuôn ra như cánh hoa hỗn loạn bắn tung tóe khắp nơi...
Nàng mơ hồ nghe được tiếng người trò chuyện bên ngoài. Đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng vịn tường đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa liền nghe có người nói:
"Âu Dương Đăng! Ngươi còn dám đóng vai kẻ bị hại? Nếu không phải tại ngươi để Tả Phù Đồng chạy thoát, chúng ta đâu đến nỗi bị hắn chặn đường ở trước cổng thành chứ?"
Nàng còn chưa kịp vui mừng vì thoát chết, lòng đã trĩu nặng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của yêu nữ kia—cái gì chứ? Hơn trăm người vây bắt mà không giữ nổi mấy kẻ trọng thương của Tụ La Giáo, thậm chí còn để người ta bắt cóc nàng ngay trước mặt bao người?
Đường đường là Đại Lý Tự phối hợp với Kim Ngô Vệ, làm ăn thế này, Đại Uyên sắp suy tàn rồi sao?
"Lão tử tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống giếng, còn đặc biệt di chuyển tảng đá nặng ngàn cân để bịt miệng giếng lại… hừ, ai ngờ được hắn vẫn thoát ra được, lão tử đúng là gặp quỷ rồi!"
Yêu Nguyệt cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi nói thế, giáo chủ sẽ tin sao? Quỷ rơi vào giếng còn không tránh khỏi hồn bay phách tán, một kẻ phàm tục như Tả Phù Đồng làm sao trốn thoát?"
Liễu Phù Vi len lén nhìn qua khe cửa, chỉ thấy bên ngoài là một tiểu viện hoang tàn, có bốn người, một ngồi ba đứng. Người ngồi tự nhiên là giáo chủ lão thái bà kia.
Kẻ được gọi là Âu Dương Đăng có dáng vẻ mỏ chuột tai khỉ, khoác một tấm áo choàng đen thui, trông chẳng khác gì con dơi hình người, bị Yêu Nguyệt mắng xối xả, liền cất giọng the thé như vịt đực:
"Lão tử nào biết hắn thoát thân kiểu gì! Nhưng lão tử đã tận mắt thấy hắn rơi xuống giếng… Hừ! Lão tử còn chưa nói đâu, giáo chủ hao tâm tổn sức như vậy, đích thân truyền thuật con rối cho Tịch tiên sinh, còn truyền hết linh lực của mình đi, kết quả thì sao? Tính mạng tiểu thư đã đổi được chưa?"
Tịch Phương nói: "Lần này là Tịch Phương sơ sẩy, không ngờ Cố Phán lại thay đổi bùa chú vào phút chót, khiến kế hoạch thất bại. Xin giáo chủ trách phạt."
Yêu Nguyệt nói: "Giáo chủ, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tịch Phương. Vốn dĩ mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Ai ngờ các tiểu thư khuê phòng ở Trường An lại cấm nam nhân tùy tiện ra vào, mà Cố Phán phòng bị quá mức, còn lén tìm người khác…"
Âu Dương Đăng phản bác: "Ban đầu chẳng phải để Tịch tiên sinh giả nữ là được sao?"
"Tịch Phương cao lớn thế này, giả nữ như thế nào?"
"Hắn không làm được thì ngươi làm đi."
"Thuật đổi mệnh đâu phải ai cũng biết, hơn nữa, nếu ta đi, ai cứu giáo chủ?"
"Trông cậy vào các ngươi ư? Nếu không nhờ giáo chủ đại hiển thần uy, e rằng giờ các ngươi đã trở thành món ngon trên bàn của Đại Lý Tự rồi!"
"Ngươi…"
"Đủ rồi." Giáo chủ cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản. Liễu Phù Vi không nhìn rõ khuôn mặt bà ta, nhưng chỉ nghe giọng nói đã thấy không giống một lão thái bà bảy tám mươi tuổi, "Truy binh chưa rút, không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Âu Dương, ngươi đã liên lạc được với Tứ Đàn chưa?"
Âu Dương Đăng vẻ mặt khó xử: "Chu Tước Đàn đã hồi báo, trong hai ngày nữa sẽ đến hội hợp với chúng ta, còn Tam Đàn thì…"
Ngay khoảnh khắc ấy, cổ nàng bỗng đau đớn nóng rát. Nàng theo phản xạ đưa tay chạm vào, đầu ngón tay cảm nhận được lớp vải bố dày cộm. Mùi thuốc thảo dược xộc vào mũi khiến người ta choáng váng, buồn nôn…
Ta… chưa chết sao?
Nhưng rõ ràng nhát dao ấy đã cứa thẳng vào cổ họng, chính mắt nàng thấy máu mình tuôn ra như cánh hoa hỗn loạn bắn tung tóe khắp nơi...
Nàng mơ hồ nghe được tiếng người trò chuyện bên ngoài. Đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng vịn tường đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa liền nghe có người nói:
"Âu Dương Đăng! Ngươi còn dám đóng vai kẻ bị hại? Nếu không phải tại ngươi để Tả Phù Đồng chạy thoát, chúng ta đâu đến nỗi bị hắn chặn đường ở trước cổng thành chứ?"
Nàng còn chưa kịp vui mừng vì thoát chết, lòng đã trĩu nặng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của yêu nữ kia—cái gì chứ? Hơn trăm người vây bắt mà không giữ nổi mấy kẻ trọng thương của Tụ La Giáo, thậm chí còn để người ta bắt cóc nàng ngay trước mặt bao người?
Đường đường là Đại Lý Tự phối hợp với Kim Ngô Vệ, làm ăn thế này, Đại Uyên sắp suy tàn rồi sao?
"Lão tử tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống giếng, còn đặc biệt di chuyển tảng đá nặng ngàn cân để bịt miệng giếng lại… hừ, ai ngờ được hắn vẫn thoát ra được, lão tử đúng là gặp quỷ rồi!"
Yêu Nguyệt cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi nói thế, giáo chủ sẽ tin sao? Quỷ rơi vào giếng còn không tránh khỏi hồn bay phách tán, một kẻ phàm tục như Tả Phù Đồng làm sao trốn thoát?"
Liễu Phù Vi len lén nhìn qua khe cửa, chỉ thấy bên ngoài là một tiểu viện hoang tàn, có bốn người, một ngồi ba đứng. Người ngồi tự nhiên là giáo chủ lão thái bà kia.
Kẻ được gọi là Âu Dương Đăng có dáng vẻ mỏ chuột tai khỉ, khoác một tấm áo choàng đen thui, trông chẳng khác gì con dơi hình người, bị Yêu Nguyệt mắng xối xả, liền cất giọng the thé như vịt đực:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão tử nào biết hắn thoát thân kiểu gì! Nhưng lão tử đã tận mắt thấy hắn rơi xuống giếng… Hừ! Lão tử còn chưa nói đâu, giáo chủ hao tâm tổn sức như vậy, đích thân truyền thuật con rối cho Tịch tiên sinh, còn truyền hết linh lực của mình đi, kết quả thì sao? Tính mạng tiểu thư đã đổi được chưa?"
Tịch Phương nói: "Lần này là Tịch Phương sơ sẩy, không ngờ Cố Phán lại thay đổi bùa chú vào phút chót, khiến kế hoạch thất bại. Xin giáo chủ trách phạt."
Yêu Nguyệt nói: "Giáo chủ, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tịch Phương. Vốn dĩ mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Ai ngờ các tiểu thư khuê phòng ở Trường An lại cấm nam nhân tùy tiện ra vào, mà Cố Phán phòng bị quá mức, còn lén tìm người khác…"
Âu Dương Đăng phản bác: "Ban đầu chẳng phải để Tịch tiên sinh giả nữ là được sao?"
"Tịch Phương cao lớn thế này, giả nữ như thế nào?"
"Hắn không làm được thì ngươi làm đi."
"Thuật đổi mệnh đâu phải ai cũng biết, hơn nữa, nếu ta đi, ai cứu giáo chủ?"
"Trông cậy vào các ngươi ư? Nếu không nhờ giáo chủ đại hiển thần uy, e rằng giờ các ngươi đã trở thành món ngon trên bàn của Đại Lý Tự rồi!"
"Ngươi…"
"Đủ rồi." Giáo chủ cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản. Liễu Phù Vi không nhìn rõ khuôn mặt bà ta, nhưng chỉ nghe giọng nói đã thấy không giống một lão thái bà bảy tám mươi tuổi, "Truy binh chưa rút, không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Âu Dương, ngươi đã liên lạc được với Tứ Đàn chưa?"
Âu Dương Đăng vẻ mặt khó xử: "Chu Tước Đàn đã hồi báo, trong hai ngày nữa sẽ đến hội hợp với chúng ta, còn Tam Đàn thì…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro