Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Bí Mật Hoàng Gi...

2024-12-29 23:41:55

Yêu Nguyệt nói: "Giáo chủ, từ khi ngài gặp chuyện, chúng ta đã lập tức phát tín hiệu đến các Đàn, nhưng đến giờ Tam Đàn kia chẳng khác gì đã chết, không hề có động tĩnh. Điều này đúng như Tịch Phương dự liệu, bọn họ vốn đã có ý đồ bất chính, muốn nhân lúc ngài vắng mặt để mưu đoạt vị trí giáo chủ."

Lão thái bà im lặng, bầu không khí trong viện lập tức trở nên ngột ngạt, không ai dám lên tiếng.

Tim Liễu Phù Vi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dẫu câu chuyện không đầu không đuôi, nàng vẫn bắt được hai điểm mấu chốt: Thứ nhất, bọn họ thực sự định dùng Cố Phán để đổi mệnh người khác, mà "tiểu thư" gì đó… có lẽ là cháu gái của lão thái bà kia? Thứ hai, trong nội bộ Tụ La Giáo xảy ra phản loạn, giáo chủ bị vây khốn, chỉ có vài người này đến cứu… Ngay cả nhưu vậy, giáo chủ này vẫn có thể một mình phá vòng vây mà thoát ra?

Về "linh lực" mà Âu Dương Đăng nhắc đến, nàng cũng từng nghe mẫu thân nhắc qua chút ít—giang hồ thường gọi là "yêu pháp." Dù gọi thế nào, điều chắc chắn là nó khác với “nội lực” mà người tu luyện thông thường sở hữu. Loại "linh lực" này thường là sinh ra đã có, bởi vì hai chữ bẩn sinh nên vô cùng quỷ dị, hoa hoè, một người một thần thông.

Xem ra, việc Tịch Phương và Yêu Nguyệt ngang nhiên truyền linh lực trên xe ngựa không chỉ để cứu người, mà còn vì họ biết chỉ khi cứu được giáo chủ, bọn họ mới có cơ hội thoát thân?

Một lão thái bà thoi thóp mà có thể đại sát tứ phương trong nháy mắt… Chỉ nghĩ đến thôi, với trí tưởng tượng hạn hẹp của mình, nàng cũng không hình dung nổi cảnh tượng kinh hoàng ấy sẽ thế nào. Chỉ có một vấn đề khó hiểu trong đầu: Các ngươi đã muốn chạy trốn, sao còn kéo ta theo làm gì? Nếu nhớ không nhầm, lúc ấy nàng đáng lẽ vẫn còn trong vòng tay của Tả Phù Đồng mới phải?

Trong lúc nàng còn đang nghĩ vẩn vơ, lão thái bà kia cất giọng: "Nữ tử đó thương thế ra sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Phương đáp: "Mất máu quá nhiều, e rằng trong một hai ngày khó lòng tỉnh lại."

Người nào đó đã tỉnh từ lâu: "..."

Âu Dương Đăng nói: "Thật không hiểu nổi Tịch tiên sinh nghĩ gì, hao tâm tổn sức bắt một kẻ vô dụng về, rốt cuộc là vì cái gì?"

Người bị gọi là "vô dụng" ra sức gật đầu: "Đúng thế, vì cái gì?"

Tịch Phương nói: "Thời gian để cứu tiểu thư không còn đến một tháng. Nay nội giáo có nguy cơ phát sinh biến cố, trong thời gian ngắn khó lòng tìm được một người có bát tự phù hợp hơn. Nếu Cố Phán có thể đổi mệnh thành công, thì Liễu Phù Vi cũng là lựa chọn phù hợp."

Âu Dương Đăng nhướng mày: "Ngươi nghĩ đổi mệnh là trò ảo thuật, muốn làm bao nhiêu lần thì làm sao? Mỗi lần cần đến linh lực tích tụ năm sáu trăm năm. Giáo chủ dù linh lực dồi dào cũng vẫn thấy chưa đủ, còn phải liều mạng vào ngục Đại Lý Tự hút linh lực của Ngũ Tán Nhân. Ngươi ngay cả cơ hội này cũng không nắm được…"

"Âu Dương, bản tọa đã nói, đây không phải lúc truy cứu."

Có vẻ như giáo chủ rất bảo vệ Tịch Phương, nhưng Âu Dương Đăng lại là kẻ không nhịn được bức xúc, lên tiếng: "Giáo chủ, thật ra muốn cứu tiểu thư cũng không phải chỉ có con đường đổi mệnh này. Lần này giáo chủ gặp nạn, Kỳ Vương đã chủ động cử người đến hỏi thăm. Khi chúng ta cướp ngục, Đại Lý Tự không hề điều quân tiếp viện, may mà Kỳ Vương đã âm thầm can thiệp. Nếu chúng ta có thể liên thủ với hắn để đoạt lấy Thiên Thư, thì đừng nói là chữa bệnh, ngay cả nhất thống Thánh Vực cũng dễ như trở bàn tay…" Chưa dứt lời, dường như thấy sắc mặt giáo chủ biến đổi, hắn lập tức im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0