Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Bí Mật Hoàng Gi...
2024-12-29 23:41:55
Yêu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Âu Dương Đăng, ngươi có phải ngày nào cũng cho chim ăn nên đầu óc đã thành não chim rồi không? Trước đây chúng ta hao tổn bao nhiêu sức lực, đến mức biến được cả Hoàng thái tôn thành điểu yêu, thì vị Kỳ Vương điện hạ này đâu? Không những không giữ lời hứa, còn hại chúng ta chịu cú đòn chí mạng như thế. Giáo chủ còn chưa tính sổ với hắn, ngươi đã dám nhắc chuyện liên thủ?"
"Chuyện này ta đã nói bao lần rồi, Kỳ Vương không phải bội tín. Sau đó, để bù đắp, hắn đã tặng không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, còn cống nạp linh lực, đủ để chúng ta khỏi phải bôn ba một năm…… Tóm lại, ý ta là, hắn thực lòng muốn hợp tác với giáo chủ. Nếu không, sao vừa nhận được tin về Thiên Thư đã lập tức sai người báo cho chúng ta……"
Liễu Phù Vi nghe mà kinh hãi.
Kỳ Vương, là vị vương gia được Thánh Nhân coi trọng nhất ngoài Thái tử, mẫu thân của hắn chính là Tiêu quý phi, vị từng hóa thân thành cá chép vàng trong truyền thuyết kia; mà Hoàng thái tôn lại từng được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất trí," kiêm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Mấy năm gần đây, hai chuyện kỳ lạ nổi danh nhất ở Đại Uyên chính là chuyện quý phi hóa cá và thái tôn biến thành điểu yêu. Dù dân gian có nhiều lời đồn đoán ly kỳ, nhưng chẳng ai có thể nghĩ hai chuyện này lại liên quan tới nhau—là do Kỳ Vương cấu kết với yêu nhân, biến thái tôn thành yêu nhân, rồi khiến hắn thành phế nhân?!
Khoan đã, cho nên vụ án này Đại Lý Tự đã điều tra ra chân tướng chưa?
Ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, nàng lập tức kết luận: Sợ là chưa, nếu điều tra ra, làm sao Kỳ Vương vẫn có thể hô mưa gọi gió trên triều đình như hiện tại?
Trời ơi, loại bí mật hoàng gia nghe xong chỉ sợ mất mạng này, tại sao lại để nàng biết được chứ!
Nàng không muốn nghe, nhưng cũng chẳng thể khiến những người bên ngoài viện ngừng nói. Bên đó, Yêu Nguyệt cười nhạo Âu Dương Đăng: "Kỳ Vương nói Thiên Thư ở đâu là ngươi tin ngay? Cho dù thật sự ở trong Thần Miếu, ngươi còn dám mơ tưởng tiến vào?"
"Lão tử không vào được, nhưng Kỳ Vương có thể, hắn sẽ giúp chúng ta tiến vào Thần Miếu, đoạt Thiên Thư trong năm ngày nữa, sau đó giáo chủ sẽ tự tay khai mở."
Chưa nói hết bí mật hoàng gia, lại nhảy sang bí mật giang hồ sao?
Thần Miếu, ai mà không biết danh tiếng của nó. Tương truyền, cao tăng trong Thần Miếu có thể đối thoại với thần linh, biết rõ quá khứ và tương lai. Người nào có cơ duyên vào Thần Miếu cầu phúc một lần, công đức ấy còn hơn cả cầu thần bái phật suốt nửa đời ở những ngôi miếu thờ khác.
Vì vậy, mỗi năm người tới cửa bái phật đông như trẩy hội, nhưng quy củ tiến vào Thần Miếu lại vô cùng huyền bí. Một câu "Phật độ người hữu duyên" đã chặn đứng hơn nửa số người tới, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.
May mà, bản thân đương kim thiên tử chính là "người hữu duyên," nhờ vậy mà suốt trăm năm qua, Thần Miếu đã tồn tại như quốc miếu của Đại Uyên.
Liễu Phù Vi chỉ mong rằng lão thái bà kia tin vào lời dối trá của con dơi lớn này, tốt nhất là cả đoàn người nắm tay nhau đi thử vận may một lần. Là đưa người khác vào chỗ chết hay tự mình đi tìm cái chết, chỉ cần cho nàng một cơ hội đào tẩu là được.
Lão thái bà dường như có chút dao động, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, liếc nhìn Tịch Phương: “Lời nói của Kỳ Vương, ngươi thấy thế nào?”
"Chuyện này ta đã nói bao lần rồi, Kỳ Vương không phải bội tín. Sau đó, để bù đắp, hắn đã tặng không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, còn cống nạp linh lực, đủ để chúng ta khỏi phải bôn ba một năm…… Tóm lại, ý ta là, hắn thực lòng muốn hợp tác với giáo chủ. Nếu không, sao vừa nhận được tin về Thiên Thư đã lập tức sai người báo cho chúng ta……"
Liễu Phù Vi nghe mà kinh hãi.
Kỳ Vương, là vị vương gia được Thánh Nhân coi trọng nhất ngoài Thái tử, mẫu thân của hắn chính là Tiêu quý phi, vị từng hóa thân thành cá chép vàng trong truyền thuyết kia; mà Hoàng thái tôn lại từng được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất trí," kiêm chức Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Mấy năm gần đây, hai chuyện kỳ lạ nổi danh nhất ở Đại Uyên chính là chuyện quý phi hóa cá và thái tôn biến thành điểu yêu. Dù dân gian có nhiều lời đồn đoán ly kỳ, nhưng chẳng ai có thể nghĩ hai chuyện này lại liên quan tới nhau—là do Kỳ Vương cấu kết với yêu nhân, biến thái tôn thành yêu nhân, rồi khiến hắn thành phế nhân?!
Khoan đã, cho nên vụ án này Đại Lý Tự đã điều tra ra chân tướng chưa?
Ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, nàng lập tức kết luận: Sợ là chưa, nếu điều tra ra, làm sao Kỳ Vương vẫn có thể hô mưa gọi gió trên triều đình như hiện tại?
Trời ơi, loại bí mật hoàng gia nghe xong chỉ sợ mất mạng này, tại sao lại để nàng biết được chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không muốn nghe, nhưng cũng chẳng thể khiến những người bên ngoài viện ngừng nói. Bên đó, Yêu Nguyệt cười nhạo Âu Dương Đăng: "Kỳ Vương nói Thiên Thư ở đâu là ngươi tin ngay? Cho dù thật sự ở trong Thần Miếu, ngươi còn dám mơ tưởng tiến vào?"
"Lão tử không vào được, nhưng Kỳ Vương có thể, hắn sẽ giúp chúng ta tiến vào Thần Miếu, đoạt Thiên Thư trong năm ngày nữa, sau đó giáo chủ sẽ tự tay khai mở."
Chưa nói hết bí mật hoàng gia, lại nhảy sang bí mật giang hồ sao?
Thần Miếu, ai mà không biết danh tiếng của nó. Tương truyền, cao tăng trong Thần Miếu có thể đối thoại với thần linh, biết rõ quá khứ và tương lai. Người nào có cơ duyên vào Thần Miếu cầu phúc một lần, công đức ấy còn hơn cả cầu thần bái phật suốt nửa đời ở những ngôi miếu thờ khác.
Vì vậy, mỗi năm người tới cửa bái phật đông như trẩy hội, nhưng quy củ tiến vào Thần Miếu lại vô cùng huyền bí. Một câu "Phật độ người hữu duyên" đã chặn đứng hơn nửa số người tới, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.
May mà, bản thân đương kim thiên tử chính là "người hữu duyên," nhờ vậy mà suốt trăm năm qua, Thần Miếu đã tồn tại như quốc miếu của Đại Uyên.
Liễu Phù Vi chỉ mong rằng lão thái bà kia tin vào lời dối trá của con dơi lớn này, tốt nhất là cả đoàn người nắm tay nhau đi thử vận may một lần. Là đưa người khác vào chỗ chết hay tự mình đi tìm cái chết, chỉ cần cho nàng một cơ hội đào tẩu là được.
Lão thái bà dường như có chút dao động, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, liếc nhìn Tịch Phương: “Lời nói của Kỳ Vương, ngươi thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro