Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Chọn Một Trong...
2024-12-29 23:41:55
Trong cơn mê man, nàng như trở lại ngôi miếu đổ nát, mái dột tứ bề, trong không khí phảng phất mùi hôi thối, tai nàng còn nghe văng vẳng tiếng sấm rền vang. Sau lưng nàng là một thiếu niên cả người đầy thương tích nằm bất động, không ai khác ngoài Tả Ngọc.
Trước mặt nàng, mấy tên ác đồ mang mặt nạ đầu trâu mặt ngựa, trông hết sức đáng sợ. Chúng bắt hai người, vứt họ vào đống rơm, không nói lời nào, chẳng cho ăn, chỉ thỉnh thoảng rót vài ngụm nước cầm hơi. Nhìn thấy họ quằn quại, bọn chúng liền phát ra tiếng cười gằn ghê rợn, những âm thanh khản đặc, chẳng giống giọng nói của con người.
Khi ấy, nàng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh. Trước lúc Tả Ngọc bị bắt, hắn từng phóng pháo hiệu cầu cứu, nói rằng phụ thân hắn, Tả chưởng môn, chắc chắn sẽ tới cứu. Nàng cũng chờ đợi... đợi mẫu thân đến cứu mình.
Một ngày, hai ngày, rồi đến ngày thứ ba, cuối cùng bên ngoài truyền vào tiếng báo: "Chưởng môn phu nhân đã tới."
Tim nàng đập mạnh một nhịp —— là mẫu thân!
Nhưng nào ngờ, tên đầu sỏ bọn ác đồ đưa tay vuốt cổ, giọng khinh khỉnh:
“Đã nói là Tả chưởng môn và chưởng môn phu nhân phải tới đủ, giờ chỉ đến một người, lại muốn giở trò qua mặt ta sao...”
Không rõ hắn ta đã thì thầm điều gì với đồng bọn, tên đầu lĩnh hung ác quay đầu nhìn qua, tiếng cổ phát ra một tiếng "cạch", cười âm hiểm: "Vậy thì nói cho nàng ta, bọn họ chỉ đến một người, chúng ta chỉ thả một người, để nàng ta tự chọn, người ở lại... hừ, hậu quả thế nào, chớ trách chúng ta!"
Ban đầu, nàng chưa hiểu ý nghĩa lời nói, cho đến khi thấy Tả Ngọc điên cuồng giãy giụa, muốn nói gì đó nhưng bị vải bịt miệng. Chẳng mấy chốc, tên đồng bọn hung ác trở lại, từng chữ từng chữ: "Tả phu nhân nói, nàng ta chọn con trai."
Tên đầu lĩnh hung ác ngửa đầu cười lớn, giọng cười vịt đực càng thêm gay gắt: "Tốt, rất tốt!"
Rồi một cái vẫy tay, ra lệnh mang Tả Ngọc ra ngoài, nàng muốn đứng dậy, trong nháy mắt mặt nạ quỷ dữ lảo đảo trước mắt, từng ngón có móng tay dài bóp chặt vai nàng, trong giây phút ấy, nàng thấy mặt nạ từ từ mở miệng, vết nứt lan rộng từng chút, đôi mắt lồi ra sau mặt nạ như ma quỷ: "Tiểu cô nương, nương ngươi không muốn ngươi nữa, từ giây phút này, ngươi cũng là một hồn ma côi cút..."
Đồng tử nàng liên tục co rút, tầm nhìn tan vỡ, nụ cười ác quỷ chồng chất, tràn ngập không trung —
*****
Cho đến khi một tiếng ồn ào nổ tung trong đầu, Liễu Phù Vi bỗng tỉnh giấc, hít thở mạnh vài hơi, ngơ ngác một lát, nhận ra mình lại nằm mơ.
Giấc mơ này, vốn đã lâu không còn, sao lại xuất hiện đêm nay...
Không, đã chẳng phải đêm nữa, trời sắp sáng rồi.
Lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng ngồi dậy khỏi sập, đi đến bên bàn, thấy ấm nước gần cạn, vừa định gọi người thì chợt nghe một âm thanh kỳ dị, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của thủ vệ ngoài cửa sổ ngã xuống.
Liễu Phù Vi nắm chặt ấm trà, đứng bất động tại chỗ, nghe thấy một tiếng "ken két", trái tim vốn đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không, không thể nào?
Nàng vốn không mấy tin tưởng Đại Lý Tự, nhưng cũng chưa đến mức tệ như vậy chứ?!
Chưa kịp suy nghĩ, cánh cửa mở ra, một bóng người cầm vũ khí xông vào!
Trước mặt nàng, mấy tên ác đồ mang mặt nạ đầu trâu mặt ngựa, trông hết sức đáng sợ. Chúng bắt hai người, vứt họ vào đống rơm, không nói lời nào, chẳng cho ăn, chỉ thỉnh thoảng rót vài ngụm nước cầm hơi. Nhìn thấy họ quằn quại, bọn chúng liền phát ra tiếng cười gằn ghê rợn, những âm thanh khản đặc, chẳng giống giọng nói của con người.
Khi ấy, nàng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh. Trước lúc Tả Ngọc bị bắt, hắn từng phóng pháo hiệu cầu cứu, nói rằng phụ thân hắn, Tả chưởng môn, chắc chắn sẽ tới cứu. Nàng cũng chờ đợi... đợi mẫu thân đến cứu mình.
Một ngày, hai ngày, rồi đến ngày thứ ba, cuối cùng bên ngoài truyền vào tiếng báo: "Chưởng môn phu nhân đã tới."
Tim nàng đập mạnh một nhịp —— là mẫu thân!
Nhưng nào ngờ, tên đầu sỏ bọn ác đồ đưa tay vuốt cổ, giọng khinh khỉnh:
“Đã nói là Tả chưởng môn và chưởng môn phu nhân phải tới đủ, giờ chỉ đến một người, lại muốn giở trò qua mặt ta sao...”
Không rõ hắn ta đã thì thầm điều gì với đồng bọn, tên đầu lĩnh hung ác quay đầu nhìn qua, tiếng cổ phát ra một tiếng "cạch", cười âm hiểm: "Vậy thì nói cho nàng ta, bọn họ chỉ đến một người, chúng ta chỉ thả một người, để nàng ta tự chọn, người ở lại... hừ, hậu quả thế nào, chớ trách chúng ta!"
Ban đầu, nàng chưa hiểu ý nghĩa lời nói, cho đến khi thấy Tả Ngọc điên cuồng giãy giụa, muốn nói gì đó nhưng bị vải bịt miệng. Chẳng mấy chốc, tên đồng bọn hung ác trở lại, từng chữ từng chữ: "Tả phu nhân nói, nàng ta chọn con trai."
Tên đầu lĩnh hung ác ngửa đầu cười lớn, giọng cười vịt đực càng thêm gay gắt: "Tốt, rất tốt!"
Rồi một cái vẫy tay, ra lệnh mang Tả Ngọc ra ngoài, nàng muốn đứng dậy, trong nháy mắt mặt nạ quỷ dữ lảo đảo trước mắt, từng ngón có móng tay dài bóp chặt vai nàng, trong giây phút ấy, nàng thấy mặt nạ từ từ mở miệng, vết nứt lan rộng từng chút, đôi mắt lồi ra sau mặt nạ như ma quỷ: "Tiểu cô nương, nương ngươi không muốn ngươi nữa, từ giây phút này, ngươi cũng là một hồn ma côi cút..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng tử nàng liên tục co rút, tầm nhìn tan vỡ, nụ cười ác quỷ chồng chất, tràn ngập không trung —
*****
Cho đến khi một tiếng ồn ào nổ tung trong đầu, Liễu Phù Vi bỗng tỉnh giấc, hít thở mạnh vài hơi, ngơ ngác một lát, nhận ra mình lại nằm mơ.
Giấc mơ này, vốn đã lâu không còn, sao lại xuất hiện đêm nay...
Không, đã chẳng phải đêm nữa, trời sắp sáng rồi.
Lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng ngồi dậy khỏi sập, đi đến bên bàn, thấy ấm nước gần cạn, vừa định gọi người thì chợt nghe một âm thanh kỳ dị, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của thủ vệ ngoài cửa sổ ngã xuống.
Liễu Phù Vi nắm chặt ấm trà, đứng bất động tại chỗ, nghe thấy một tiếng "ken két", trái tim vốn đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không, không thể nào?
Nàng vốn không mấy tin tưởng Đại Lý Tự, nhưng cũng chưa đến mức tệ như vậy chứ?!
Chưa kịp suy nghĩ, cánh cửa mở ra, một bóng người cầm vũ khí xông vào!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro