Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Chọn Một Trong...

2024-12-29 23:41:55

Máu toàn thân nàng thoáng chốc vọt thẳng lên đầu, trong lòng thầm nghĩ "Mệnh ta xong rồi", nhưng vẫn không quên ném ấm trà về phía trước —— mặc dù nàng biết vật này chẳng có tác dụng gì...

Nhưng nghe một tiếng "bùm" trầm vang, kẻ kia bị ấm đồng đánh trúng ngay mặt, ngã ngửa ra sau.

"..."

Liễu Phù Vi nhanh nhẹn né tránh, trong tích tắc nhận ra diện mạo "hung thủ" thực sự, không khỏi sửng sốt.

Đây không phải Tuyết Đạt, Tuyết công tử sao?

Nàng tưởng mình nhìn nhầm, vừa lùi lại vừa quay đầu nhìn thêm lần nữa. Đúng rồi, trên áo hắn ta vẫn còn vết máu tra tấn, ô kìa, hóa ra hắn ta không chỉ truyền dạy tà thuật cho Cố Phán mà còn giải quyết hậu quả luôn?

Không đúng, hắn ta đã bị giam vào nhà lao, chẳng lẽ cửa ngục Đại Lý Tự lại mỏng như giấy sao?

Chỉ ngẩn người một thoáng, Tuyết Đạt chợt mở mắt, mười ngón tay dang rộng như xác chết, vươn tới. Cùng lúc ấy, một sức mạnh vững vàng nắm lấy nàng, giật lui về sau, một lưỡi đao dài chặn đứng đòn tấn công, khi nàng đứng vững ở cạnh cửa, Trác Nhiên đã hạ gục Tuyết Đạt xuống đất.

Trác Nhiên trói Tuyết Đạt vào cây cột cạnh cửa, rồi đứng dậy khám mạch đập của thủ vệ ở ngưỡng cửa, thấy không có gì nghiêm trọng, hắn lau đi giọt mồ hôi trên trán, nhìn về phía nàng: "Liễu tiểu thư không có bị thương chứ?"

"Ta vẫn ổn."

"Hiện giờ trong Tự không an toàn, Ngôn Tự chính đã sai ta hộ tống Liễu tiểu thư về Liễu phủ."

Đại Lý Tự... không an toàn?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tuyết Đạt lại chạy ra, và tấn công ta?"

"Việc này, khó mà giải thích trong chốc lát..."

Chưa đi được hai bước, đã nghe tiếng loảng xoảng phía trước. Nàng nhìn theo tiếng động, thấy hai nhóm người đang giao chiến trong sân, phe lui liên tiếp về phía sau là thủ vệ Đại Lý Tự, còn phe tấn công lại là... đám công tử từ vụ Bách Hoa Các đến "tìm kiếm sự che chở"?

Một viên quan lại cả người đầm đìa máu thất tha thất thểu chạy đến: "Trác bình sự, đại đa số huynh đệ đều đi theo Thiếu khanh tìm người, trước mắt có quá ít người, không thể ngăn cản… Bọn chúng đâm chém bất kỳ ai, như thể không hiểu tiếng người vậy, nhiều huynh đệ trong ngục đã bị chém thương..."

"Không phải đều xích vào sao?"

"Chính, chính thời điểm xích thì..."

Trác Nhiên nguyền rủa: "Mụ nội nó, như quỷ ám vậy!"

Quả thực là quỷ ám.

Mười mấy gã công tử tô son trát phấn đều nổi danh là túi cơm của thành Trường An, ngày thường còn chẳng cầm nổi cung tên, nay đối mặt với số lượng thủ binh Đại Lý Tự tương đương, sao lại bỗng nhiên trở nên hung hăng và chiếm ưu thế?

Nhìn kỹ hơn, bọn họ đều có ánh mắt mơ hồ, miệng hé mở, y như mất hồn, các động tác chém đều có nhịp điệu giống nhau, phải chăng đang bị ai điều khiển?

"Đây có phải là con rối không?" Viên tiểu lại kia có chút uyên bác hơn Trác Nhiên: "Ta từng nghe nói để điều khiển con rối, phải dùng kinh mạch để thúc đẩy, mà một khi bị cấy con rối vào trong người, không chỉ mạch máu bị kiểm soát, thần trí hoàn toàn không còn tự chủ, như con rối gỗ bị giật dây, để người sử dụng muốn làm gì thì làm."

Trác Nhiên sợ hãi: "Vậy đó chẳng phải là… tà thuật của Tụ La Giáo sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0