Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Sợi Dây Con Rối
2024-12-29 23:41:55
Liễu Phù Vi vừa nghe "Tụ La Giáo", trong lòng chợt run lên.
Dẫu chẳng phải là người trong giang hồ, nhưng cũng đã từng nghe câu ca dao dân gian —— "Một miếu một thánh hiện trần thế, một yêu một ma diệt vô tung". Tạm thời không đề cập tới "một miếu một thánh" kia, còn “diệt vô tung,” cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của bách tính mà thôi, trên thực tế “một yêu” trong “một yêu một ma” này, không phải ám chỉ Tụ La Giáo hay sao?
(*Diệt vô tung: diệt sạch không để lại dấu vết)
Trác Nhiên sợ hãi nói: "Chẳng lẽ lão thái bà mà bọn chúng cưới đi kia, lại là giáo chủ Tụ La Giáo sao?"
Tiểu quan bĩu môi một tiếng, nói: “Đừng ăn nói xui xẻo! Nếu bà ta thực sự là Giáo chủ, thì đồng liêu nào dám áp giải bà ta vào ngục, còn giữ được mạng đến bây giờ?”
Không nói tới thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện trong đám người đó, Đổng công tử lại đang cõng một lão thái bà áo xám trên lưng. Họ bước đi đờ đẫn giữa vòng bảo vệ chặt chẽ của những người khác. Hai mắt Đổng công tử vô hồn, còn lão thái bà thì nhắm mắt, tay buông thõng, rõ ràng đang bất tỉnh.
Liễu Phù Vi không nhịn được chen lời hỏi: “Người mà Đại Lý Tự các ngươi tự bắt về, mà chính mình cũng không biết là ai sao?”
Trác Nhiên đáp: “Có phạm nhân bị bắt, nhưng đâu phải trên trán ai cũng khắc tên… Aiz, chỉ mong rằng lão thái bà kia không phải là Giáo chủ Tụ La Giáo…”
Nàng hỏi lại: “Nếu đúng là vậy thì sao?”
“Nếu đúng… thì e rằng đại sự không ổn.”
Lời vừa dứt, đám công tử bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, thân thủ linh hoạt như loài chim nước, kiếm vung tạo thành từng cơn gió rít, thoắt cái đã lao đến trước cửa phòng.
Liễu Phù Vi sợ bị vạ lây, liền rút về trong phòng. Trác Nhiên rút đao ra, do dự giữa việc “đưa người đi trước” hay “tham chiến hỗ trợ,” rồi quay sang hỏi viên tiểu lại: “Ngươi đã thấy Ngôn Tự chính chưa?”
Vừa dứt chữ “chưa,” một tia sáng lạnh băng vụt qua. Hai bóng người chớp nhoáng đánh giáp lá cà giữa không trung, binh khí chạm nhau vang lên một tiếng “choang.” Ngôn Tri Hành trước khi xoay người đáp xuống đất, vừa nhấc mắt, một bóng hình xinh đẹp cũng nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà. Đó là một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu nước xanh, dù tay và đầu đều đeo gông xiềng, nhưng vẫn không quên sửa lại búi tóc trên đầu, nói: “Tự Chính đại nhân hung hăng thế, bình thường không phải ngài luôn thương hương tiếc ngọc khi lui tới Bách Hoa Các sao…”
Ngôn Tri Hành giơ kiếm trong tay, quát lớn: “Ngươi nói láo! Lão tử đến Bách Hoa Các khi nào chứ?”
Ả thấy hắn tức đến hộc máu, liền che miệng cười khúc khích: “Đến Bách Hoa Các thì có gì phải ngại? Ngay cả Thiếu Khanh các ngươi cũng là khách quen ở đó kia mà…”
“Yêu nữ! Đừng ở đây ăn nói mê hoặc lòng người!”
“Tự Chính đại nhân không thích gặp ta, vậy sao không thả bọn ta đi? Cũng tốt hơn là để mấy vị quý công tử này chịu khổ cùng chúng ta chứ…”
Ngôn Tri Hành lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy sợi tơ điều khiển bọn họ là có thể đưa người rời khỏi Đại Lý Tự sao? Đừng mơ tưởng!”
Nữ tử kia khẽ cong đôi môi đỏ thắm, đột nhiên giơ cao hai tay, xoay người về phía sau bằng một góc độ vô cùng kỳ quái. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ả thế mà rút cả khuôn mặt và đôi tay mình ra khỏi chiếc gông sắt đúc kín. Chỉ nghe mấy tiếng "rắc rắc" kỳ dị vang lên, ả lại chỉnh lại gương mặt méo mó, khôi phục dung nhan xinh đẹp mềm mại như đóa phù dung: "Vậy thì thử xem sao."
Dẫu chẳng phải là người trong giang hồ, nhưng cũng đã từng nghe câu ca dao dân gian —— "Một miếu một thánh hiện trần thế, một yêu một ma diệt vô tung". Tạm thời không đề cập tới "một miếu một thánh" kia, còn “diệt vô tung,” cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của bách tính mà thôi, trên thực tế “một yêu” trong “một yêu một ma” này, không phải ám chỉ Tụ La Giáo hay sao?
(*Diệt vô tung: diệt sạch không để lại dấu vết)
Trác Nhiên sợ hãi nói: "Chẳng lẽ lão thái bà mà bọn chúng cưới đi kia, lại là giáo chủ Tụ La Giáo sao?"
Tiểu quan bĩu môi một tiếng, nói: “Đừng ăn nói xui xẻo! Nếu bà ta thực sự là Giáo chủ, thì đồng liêu nào dám áp giải bà ta vào ngục, còn giữ được mạng đến bây giờ?”
Không nói tới thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện trong đám người đó, Đổng công tử lại đang cõng một lão thái bà áo xám trên lưng. Họ bước đi đờ đẫn giữa vòng bảo vệ chặt chẽ của những người khác. Hai mắt Đổng công tử vô hồn, còn lão thái bà thì nhắm mắt, tay buông thõng, rõ ràng đang bất tỉnh.
Liễu Phù Vi không nhịn được chen lời hỏi: “Người mà Đại Lý Tự các ngươi tự bắt về, mà chính mình cũng không biết là ai sao?”
Trác Nhiên đáp: “Có phạm nhân bị bắt, nhưng đâu phải trên trán ai cũng khắc tên… Aiz, chỉ mong rằng lão thái bà kia không phải là Giáo chủ Tụ La Giáo…”
Nàng hỏi lại: “Nếu đúng là vậy thì sao?”
“Nếu đúng… thì e rằng đại sự không ổn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời vừa dứt, đám công tử bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, thân thủ linh hoạt như loài chim nước, kiếm vung tạo thành từng cơn gió rít, thoắt cái đã lao đến trước cửa phòng.
Liễu Phù Vi sợ bị vạ lây, liền rút về trong phòng. Trác Nhiên rút đao ra, do dự giữa việc “đưa người đi trước” hay “tham chiến hỗ trợ,” rồi quay sang hỏi viên tiểu lại: “Ngươi đã thấy Ngôn Tự chính chưa?”
Vừa dứt chữ “chưa,” một tia sáng lạnh băng vụt qua. Hai bóng người chớp nhoáng đánh giáp lá cà giữa không trung, binh khí chạm nhau vang lên một tiếng “choang.” Ngôn Tri Hành trước khi xoay người đáp xuống đất, vừa nhấc mắt, một bóng hình xinh đẹp cũng nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà. Đó là một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu nước xanh, dù tay và đầu đều đeo gông xiềng, nhưng vẫn không quên sửa lại búi tóc trên đầu, nói: “Tự Chính đại nhân hung hăng thế, bình thường không phải ngài luôn thương hương tiếc ngọc khi lui tới Bách Hoa Các sao…”
Ngôn Tri Hành giơ kiếm trong tay, quát lớn: “Ngươi nói láo! Lão tử đến Bách Hoa Các khi nào chứ?”
Ả thấy hắn tức đến hộc máu, liền che miệng cười khúc khích: “Đến Bách Hoa Các thì có gì phải ngại? Ngay cả Thiếu Khanh các ngươi cũng là khách quen ở đó kia mà…”
“Yêu nữ! Đừng ở đây ăn nói mê hoặc lòng người!”
“Tự Chính đại nhân không thích gặp ta, vậy sao không thả bọn ta đi? Cũng tốt hơn là để mấy vị quý công tử này chịu khổ cùng chúng ta chứ…”
Ngôn Tri Hành lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy sợi tơ điều khiển bọn họ là có thể đưa người rời khỏi Đại Lý Tự sao? Đừng mơ tưởng!”
Nữ tử kia khẽ cong đôi môi đỏ thắm, đột nhiên giơ cao hai tay, xoay người về phía sau bằng một góc độ vô cùng kỳ quái. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ả thế mà rút cả khuôn mặt và đôi tay mình ra khỏi chiếc gông sắt đúc kín. Chỉ nghe mấy tiếng "rắc rắc" kỳ dị vang lên, ả lại chỉnh lại gương mặt méo mó, khôi phục dung nhan xinh đẹp mềm mại như đóa phù dung: "Vậy thì thử xem sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro