Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Sợi Dây Con Rối
2024-12-29 23:41:55
Trong tay ả, dải lụa mềm bỗng biến thành một chiếc roi dài sắc nhọn như lưỡi dao. Ả vung mạnh về phía trước, hàng loạt lưỡi băng dày đặc như mưa trút xuống các thủ vệ Đại Lý Tự! Ngôn Tri Hành lao người lên, chém ra một đường kiếm, nhanh chóng chặn được phần lớn đòn tấn công. Hai bên lập tức giao chiến kịch liệt đến mức người ngoài không còn thấy rõ hình bóng.
Trác Nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, quay sang viên tiểu lại nói: “Làm ơn hãy chăm sóc tốt cho Liễu tiểu thư.”
Viên tiểu lại toàn thân đẫm máu, đứng còn không vững, chỉ biết kêu lên: “Ôi——”
Còn chưa dứt lời, Trác Nhiên đã lao vào trận chiến.
Viên tiểu lại bất đắc dĩ, khấp khiễng bước đến bên cửa sổ, đưa thanh đao của mình vào phòng:
“Liễu tiểu thư, không phải ta không muốn bảo vệ ngươi, mà là bây giờ ta nhìn ngươi cũng thành ba bóng chồng lên nhau rồi…”
Chưa kịp đổi hơi, người đã ngã quỵ xuống mặt đất.
Liễu Phù Vi: “…”
Cách một bức tường, một đám không biết là yêu quái hay con rối đang giết chóc khắp nơi. Một tiểu thư khuê các cẩm y ngọc thực như nàng mà không ngất xỉu trước cảnh này đã coi là can đảm hơn người rồi. Nếu không phải tay dính máu, nàng hẳn đã muốn vỗ tay khích lệ bản thân.
Có lẽ vì những chuyện ly kỳ xảy ra trong hai ngày qua quá nhiều, khiến nàng bắt đầu quen với ý nghĩ "chỉ là gặp quỷ thôi mà", thậm chí sinh ra ý niệm "Có dám làm ta xui xẻo hơn chút nữa hay không" —–
Thôi, cứ coi như là một sự giận dỗi vậy.
Dĩ nhiên, nàng vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng nhìn chung cũng hiểu rõ đây chính là cảnh cướp ngục của bọn ma quỷ ngoại đạo.
Lại nói, tình huống như thế này thường thấy trong các loại tiểu thuyết hiệp sĩ quái dị, đến mức nhìn mãi cũng thành quen mắt —— nào là các đại danh môn chính phái liên thủ vây công một Ma giáo nào đó, hoặc là Quỷ Vương đã chết mười mấy năm bất ngờ trọng sinh, trở về tàn sát một thành nào đó, hoặc là một người bị hàm oan, không rõ trắng đen, sa vào ma đạo rồi trở về báo thù...
Cho dù kết quả thế nào, thông thường ở phần kết thúc đều không thiếu mấy từ ngữ quen thuộc như "máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi" mà chẳng ai để ý.
Vâng, nói như vậy là nói về đám thủ vệ Đại Lý Tự sắp ngã gục ngoài kia, cùng với người qua đường Giáp đang cách họ một bức “tường” như nàng.
Liễu Phù Vi tự biết sức mình có hạn, chỉ mong tìm được chỗ trốn cho đến khi đám người này đánh xong. Nhưng bốn phương tám hướng đều đánh nhau với khí thế hừng hực, trong sương phòng lại quá đơn sơ, thậm chí không có nổi một cái tủ, gầm giường lại bị bịt kín, muốn trốn cũng không có chỗ.
Nếu không thì nằm giả chết?
Nghĩ đến dáng vẻ điên loạn của Tiết Đạt trước đó, cùng với việc "gặp ai giết nấy" mà bọn Trác Nhiên nhắc tới, nàng nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ này.
Nàng lại ngồi xổm, tay vịn lấy khung cửa sổ, để lộ đôi mắt ra để quan sát. Thấy Trác Nhiên nhiều lần muốn tiếp cận lão thái bà kia, nhưng đều bị binh kiếm của đám công tử chặn lại, những người khác thì cũng bị thương nặng, khá là chật vật. Nàng nhanh chóng nhận ra: Vì đám công tử có thân phận tôn quý, Đại Lý Tự sợ có sơ suất nên không dám liều, nên mới lâm vào thế bí, nhưng chiến thuật phòng thủ này liệu còn trụ được bao lâu?
Ngôn Tri Hành nhảy vọt lên đầu tường, hét xuống dưới: "Kẻ điều khiển sợi dây con rối còn ở đây, mau chóng tìm ra!"
Trác Nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, quay sang viên tiểu lại nói: “Làm ơn hãy chăm sóc tốt cho Liễu tiểu thư.”
Viên tiểu lại toàn thân đẫm máu, đứng còn không vững, chỉ biết kêu lên: “Ôi——”
Còn chưa dứt lời, Trác Nhiên đã lao vào trận chiến.
Viên tiểu lại bất đắc dĩ, khấp khiễng bước đến bên cửa sổ, đưa thanh đao của mình vào phòng:
“Liễu tiểu thư, không phải ta không muốn bảo vệ ngươi, mà là bây giờ ta nhìn ngươi cũng thành ba bóng chồng lên nhau rồi…”
Chưa kịp đổi hơi, người đã ngã quỵ xuống mặt đất.
Liễu Phù Vi: “…”
Cách một bức tường, một đám không biết là yêu quái hay con rối đang giết chóc khắp nơi. Một tiểu thư khuê các cẩm y ngọc thực như nàng mà không ngất xỉu trước cảnh này đã coi là can đảm hơn người rồi. Nếu không phải tay dính máu, nàng hẳn đã muốn vỗ tay khích lệ bản thân.
Có lẽ vì những chuyện ly kỳ xảy ra trong hai ngày qua quá nhiều, khiến nàng bắt đầu quen với ý nghĩ "chỉ là gặp quỷ thôi mà", thậm chí sinh ra ý niệm "Có dám làm ta xui xẻo hơn chút nữa hay không" —–
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi, cứ coi như là một sự giận dỗi vậy.
Dĩ nhiên, nàng vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng nhìn chung cũng hiểu rõ đây chính là cảnh cướp ngục của bọn ma quỷ ngoại đạo.
Lại nói, tình huống như thế này thường thấy trong các loại tiểu thuyết hiệp sĩ quái dị, đến mức nhìn mãi cũng thành quen mắt —— nào là các đại danh môn chính phái liên thủ vây công một Ma giáo nào đó, hoặc là Quỷ Vương đã chết mười mấy năm bất ngờ trọng sinh, trở về tàn sát một thành nào đó, hoặc là một người bị hàm oan, không rõ trắng đen, sa vào ma đạo rồi trở về báo thù...
Cho dù kết quả thế nào, thông thường ở phần kết thúc đều không thiếu mấy từ ngữ quen thuộc như "máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi" mà chẳng ai để ý.
Vâng, nói như vậy là nói về đám thủ vệ Đại Lý Tự sắp ngã gục ngoài kia, cùng với người qua đường Giáp đang cách họ một bức “tường” như nàng.
Liễu Phù Vi tự biết sức mình có hạn, chỉ mong tìm được chỗ trốn cho đến khi đám người này đánh xong. Nhưng bốn phương tám hướng đều đánh nhau với khí thế hừng hực, trong sương phòng lại quá đơn sơ, thậm chí không có nổi một cái tủ, gầm giường lại bị bịt kín, muốn trốn cũng không có chỗ.
Nếu không thì nằm giả chết?
Nghĩ đến dáng vẻ điên loạn của Tiết Đạt trước đó, cùng với việc "gặp ai giết nấy" mà bọn Trác Nhiên nhắc tới, nàng nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ này.
Nàng lại ngồi xổm, tay vịn lấy khung cửa sổ, để lộ đôi mắt ra để quan sát. Thấy Trác Nhiên nhiều lần muốn tiếp cận lão thái bà kia, nhưng đều bị binh kiếm của đám công tử chặn lại, những người khác thì cũng bị thương nặng, khá là chật vật. Nàng nhanh chóng nhận ra: Vì đám công tử có thân phận tôn quý, Đại Lý Tự sợ có sơ suất nên không dám liều, nên mới lâm vào thế bí, nhưng chiến thuật phòng thủ này liệu còn trụ được bao lâu?
Ngôn Tri Hành nhảy vọt lên đầu tường, hét xuống dưới: "Kẻ điều khiển sợi dây con rối còn ở đây, mau chóng tìm ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro