Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Linh Vực Huyễn...
2024-12-29 23:41:55
Liễu Phù Vi: "Vị tỷ tỷ này thật thú vị, lời ta nói nếu là giả, chẳng lẽ Giáo chủ các ngươi không phân biệt được sao?"
Bóng gió nói: Giáo chủ còn chưa lên tiếng, các ngươi nhốn nháo cái gì?
"Ngươi!"
Thấy roi sắp quất xuống, Giáo chủ khẽ vung tay chặn lại trong khoảng không: "Liễu tiểu thư nhắc tới 'Thiên Thư,' không biết là nghe từ đâu, vào lúc nào?"
Khéo thật, vừa nãy, chính là nghe được từ các ngươi.
Đương nhiên không thể trả lời như vậy. Nàng đoán "Thiên Thư" chắc chẳng khác mấy với những thần vật trong thoại bản thường dùng để "thống nhất giang hồ," lại nhớ tới việc Tịch Phương từng muốn dùng nàng đổi lấy thanh kiếm, bèn nói: "Tả Phù Đồng từng nói, trên đời này, ngàn vạn bảo vật đều không sánh được thanh Như Hồng Kiếm trong tay hắn, ngoại trừ Thiên Thư."
Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau.
Giáo chủ khẽ nhướng mày: "Vậy tại sao ngươi lại khuyên chúng ta 'không cần uổng phí tâm tư'?"
Liễu Phù Vi làm vẻ muốn nói lại thôi, "Haizz, ta chỉ là một kẻ tù tội, nói gì các người cũng không tin đâu..."
"Ngươi không nói, làm sao biết chúng ta có tin hay không?"
Thấy đối phương chủ động đặt câu hỏi, Liễu Phù Vi giữ vẻ mặt bình tĩnh, hít sâu một hơi: "Thiên Thư từ trước đến nay đâu chỉ là vật mà người trong giang hồ thèm khát. Trong triều, những kẻ cùng tâm tư như Kỳ Vương còn không ít, mà Thánh Thượng há có thể không có động thái nào? Manh mối này đã có người của Đại Lý Tự theo sát từ lâu. Ta nghe nói, việc Thiên Thư lưu lạc đến Thần Miếu cũng là do Đại Lý Tự phát hiện từ mấy ngày trước..."
"Không thể nào!" Âu Dương Đăng lập tức phản bác, "Kỳ Vương đã nói, ngoài hắn ra không ai biết chuyện này. Hơn nữa, Thiên Thư là thứ mà phàm nhân không thể mở được..."
Ồ, thì ra phàm nhân không thể mở được Thiên Thư.
Liễu Phù Vi liếc sang, "Vậy ngươi nói xem, nếu Kỳ Vương đã biết Thiên Thư nằm trong Thần Miếu, vì sao còn hẹn các người năm ngày sau gặp mặt? Hắn có nói rõ sẽ dùng cách nào để các ngươi trà trộn vào không?"
Âu Dương Đăng không trả lời được.
"Năm ngày sau, Thánh Thượng sẽ đích thân tới Thần Miếu, Kỳ Vương cũng sẽ theo hầu cận. Còn cách mở Thiên Thư..." Liễu Phù Vi không ngờ chính mình có thể xâu chuỗi một loạt sự kiện lại thành câu chuyện liền mạch, càng nói càng trôi chảy: "Các người tưởng những ngày qua, Tả Phù Đồng thường xuyên ra ngoài là đi đâu? Lại nghĩ xem, một vị ôn thần được phong Quốc sư như hắn, vì sao Thánh Thượng vẫn giữ hắn lại trong triều, chẳng sợ hắn truyền ôn dịch tới mình? Ha ha, không phải không sợ, mà vì hắn là người duy nhất trong triều có thể mở được Thiên Thư."
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, đến cả Tịch Phương luôn giữ vẻ trầm lặng cũng thoáng lộ nét kinh ngạc.
Trên mặt Liễu Phù Vi vẫn trấn định, nhưng trong tâm như nổi trống trận.
Lúc trốn trong căn phòng đổ nát nghe lén, nàng đã nhận thấy quan hệ giữa mấy yêu nhân này không đơn giản như bề ngoài.
Giáo chủ xem Tịch Phương như quân sư nhưng mãi không chịu tiếp nhận đề xuất "thuật đổi mệnh lần hai" của hắn; còn Âu Dương Đăng, trông có vẻ là kẻ ăn nói không có đầu óc, nhưng nếu thực sự là người lỗ mãng, sao có thể được giao trọng trách liên lạc giữa Kỳ Vương và Tứ Đàn?
Bề ngoài, Giáo chủ như đang lưỡng lự giữa hai ý kiến, nhưng e rằng trong lòng đã ngả về Âu Dương Đăng —— nếu không, đã chẳng để hắn liên tục làm khó Tịch Phương.
Đường đường là Giáo chủ mà trong lúc nội giáo có phản loạn lại tự mình đối mặt hiểm nguy, đủ thấy lòng cứu người tha thiết. Giờ đây đang bị thương, hẳn là không muốn mạo hiểm thêm, nên dù biết chuyến đi Thần Miếu tiềm tàng nguy hiểm, vẫn kỳ vọng Tịch Phương có thể phán đoán thế cục và bày mưu tính kế.
Bóng gió nói: Giáo chủ còn chưa lên tiếng, các ngươi nhốn nháo cái gì?
"Ngươi!"
Thấy roi sắp quất xuống, Giáo chủ khẽ vung tay chặn lại trong khoảng không: "Liễu tiểu thư nhắc tới 'Thiên Thư,' không biết là nghe từ đâu, vào lúc nào?"
Khéo thật, vừa nãy, chính là nghe được từ các ngươi.
Đương nhiên không thể trả lời như vậy. Nàng đoán "Thiên Thư" chắc chẳng khác mấy với những thần vật trong thoại bản thường dùng để "thống nhất giang hồ," lại nhớ tới việc Tịch Phương từng muốn dùng nàng đổi lấy thanh kiếm, bèn nói: "Tả Phù Đồng từng nói, trên đời này, ngàn vạn bảo vật đều không sánh được thanh Như Hồng Kiếm trong tay hắn, ngoại trừ Thiên Thư."
Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau.
Giáo chủ khẽ nhướng mày: "Vậy tại sao ngươi lại khuyên chúng ta 'không cần uổng phí tâm tư'?"
Liễu Phù Vi làm vẻ muốn nói lại thôi, "Haizz, ta chỉ là một kẻ tù tội, nói gì các người cũng không tin đâu..."
"Ngươi không nói, làm sao biết chúng ta có tin hay không?"
Thấy đối phương chủ động đặt câu hỏi, Liễu Phù Vi giữ vẻ mặt bình tĩnh, hít sâu một hơi: "Thiên Thư từ trước đến nay đâu chỉ là vật mà người trong giang hồ thèm khát. Trong triều, những kẻ cùng tâm tư như Kỳ Vương còn không ít, mà Thánh Thượng há có thể không có động thái nào? Manh mối này đã có người của Đại Lý Tự theo sát từ lâu. Ta nghe nói, việc Thiên Thư lưu lạc đến Thần Miếu cũng là do Đại Lý Tự phát hiện từ mấy ngày trước..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể nào!" Âu Dương Đăng lập tức phản bác, "Kỳ Vương đã nói, ngoài hắn ra không ai biết chuyện này. Hơn nữa, Thiên Thư là thứ mà phàm nhân không thể mở được..."
Ồ, thì ra phàm nhân không thể mở được Thiên Thư.
Liễu Phù Vi liếc sang, "Vậy ngươi nói xem, nếu Kỳ Vương đã biết Thiên Thư nằm trong Thần Miếu, vì sao còn hẹn các người năm ngày sau gặp mặt? Hắn có nói rõ sẽ dùng cách nào để các ngươi trà trộn vào không?"
Âu Dương Đăng không trả lời được.
"Năm ngày sau, Thánh Thượng sẽ đích thân tới Thần Miếu, Kỳ Vương cũng sẽ theo hầu cận. Còn cách mở Thiên Thư..." Liễu Phù Vi không ngờ chính mình có thể xâu chuỗi một loạt sự kiện lại thành câu chuyện liền mạch, càng nói càng trôi chảy: "Các người tưởng những ngày qua, Tả Phù Đồng thường xuyên ra ngoài là đi đâu? Lại nghĩ xem, một vị ôn thần được phong Quốc sư như hắn, vì sao Thánh Thượng vẫn giữ hắn lại trong triều, chẳng sợ hắn truyền ôn dịch tới mình? Ha ha, không phải không sợ, mà vì hắn là người duy nhất trong triều có thể mở được Thiên Thư."
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, đến cả Tịch Phương luôn giữ vẻ trầm lặng cũng thoáng lộ nét kinh ngạc.
Trên mặt Liễu Phù Vi vẫn trấn định, nhưng trong tâm như nổi trống trận.
Lúc trốn trong căn phòng đổ nát nghe lén, nàng đã nhận thấy quan hệ giữa mấy yêu nhân này không đơn giản như bề ngoài.
Giáo chủ xem Tịch Phương như quân sư nhưng mãi không chịu tiếp nhận đề xuất "thuật đổi mệnh lần hai" của hắn; còn Âu Dương Đăng, trông có vẻ là kẻ ăn nói không có đầu óc, nhưng nếu thực sự là người lỗ mãng, sao có thể được giao trọng trách liên lạc giữa Kỳ Vương và Tứ Đàn?
Bề ngoài, Giáo chủ như đang lưỡng lự giữa hai ý kiến, nhưng e rằng trong lòng đã ngả về Âu Dương Đăng —— nếu không, đã chẳng để hắn liên tục làm khó Tịch Phương.
Đường đường là Giáo chủ mà trong lúc nội giáo có phản loạn lại tự mình đối mặt hiểm nguy, đủ thấy lòng cứu người tha thiết. Giờ đây đang bị thương, hẳn là không muốn mạo hiểm thêm, nên dù biết chuyến đi Thần Miếu tiềm tàng nguy hiểm, vẫn kỳ vọng Tịch Phương có thể phán đoán thế cục và bày mưu tính kế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro