Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Linh Vực Huyễn...

2024-12-29 23:41:55

Chỉ là Tịch Phương… Tựa hồ không có ý tứ bí quá hoá liều.

Liễu Phù Vi quyết tâm dệt nên một "thiên la địa võng" quanh Thần Miếu cho Giáo chủ xem.

Nói dối chuyện này, đôi khi không cần đến miệng lưỡi lắt léo. Nếu lời nói không hợp ý đối phương, dù thật cũng có thể bị xem là giả. Ngược lại, nếu chạm đúng vào lòng tham của họ, chỉ cần thêm thắt những chi tiết thực tế, thì một lời dối trá hoàn toàn cũng có thể trở nên đáng tin.

Đồng thời, cũng không thiếu khả năng bị vạch trần.

Đồng tử của Yêu Nguyệt khẽ co lại, khó nhận ra: "Tả Phù Đồng chỉ là phàm nhân, làm sao có thể mở được Thiên Thư?"

"Nếu hắn thực sự là phàm nhân, làm sao thoát khỏi giếng quỷ, lại làm sao sử dụng được Như Hồng Kiếm?"

Mọi người nghe thấy có lý, đều nhíu mày suy tư.

Âu Dương Đăng bán tín bán nghi: "Những cơ mật triều đình này, đều là Tả Phù Đồng nói cho ngươi? Nếu hắn tin ngươi như vậy, sao lúc đầu không chịu dùng kiếm đổi ngươi?"

Lời này chọc đúng chỗ đau. Liễu Phù Vi nói: "Âu Dương tiên sinh quả là sáng suốt, ngay cả điểm mù thế này cũng có thể nhận ra? Cách mở Thiên Thư và Như Hồng Kiếm có liên quan với nhau. Nếu kiếm mất, Thánh Thượng tất sẽ không tha cho hắn… Hắn tin ta, nhưng không có nghĩa là xem trọng ta hơn bản thân mình."

Âu Dương Đăng hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì ca ca của ngươi quả thật không phải người tử tế."

Không sai chút nào.

Nàng thoáng liếc nhìn Tịch Phương vẫn luôn im lặng, thừa biết hắn là kẻ khó qua mặt nhất, không khỏi tỏ vẻ bi ai: "Ta cũng khổ sở lắm chứ. Ban đầu cứ tưởng ca ca sẽ hết lòng cứu ta, nay nghĩ lại, có lẽ trước giờ hắn đối tốt với ta chỉ vì ta có chút liên hệ với Thần Miếu mà thôi."

Giáo chủ lạnh lùng hỏi: "Liên hệ gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cũng chẳng có gì." Để tăng trọng lượng cho lời nói, nàng liều mạng bịa chuyện: "Chỉ là thuở nhỏ ta từng vào Thần Miếu…"

"Ngươi từng vào Thần Miếu?"

"Vào bằng cách nào?"

Yêu Nguyệt và Âu Dương Đăng đồng thanh truy hỏi.

"Thuở nhỏ đi lạc, liền….. cứ thế mà vào thôi." Nàng theo bản năng vuốt nhẹ sợi dây tay trên cổ tay mình, tiếp tục lấy lui làm tiến giữ vững thế trận, "Nếu các người không tin, ta có thể tự đi cho các ngươi xem. À, quên mất, ta bị bắt tới để đổi mệnh… Thôi vậy, lời ta nói là thật hay giả, đến lúc đó các người cứ tìm Kỳ Vương mà xác minh."

Câu này khiến bầu không khí lặng ngắt, ngay cả Yêu Nguyệt cũng không thốt nên lời — nếu lời nàng là thật, chẳng phải Kỳ Vương đang lợi dụng bọn họ để đối phó hoàng đế Đại Uyên, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?

Ngón tay Giáo chủ chậm rãi gõ lên thành ghế, đến lần thứ mười thì ánh mắt khẽ liếc sang Tịch Phương: "Nếu lời nói của vị tiểu nương tử này là thật, liệu có cách nào để bản tọa đoạt được Thiên Thư?"

Tịch Phương từ đầu đến cuối không hề vội vã, tay chắp lại, giấu vào trong tay áo, đứng lặng ở một bên. Khi giáo chủ hỏi, cũng không lập tức đáp lại, chỉ nhàn nhạt nhìn Liễu Phù Vi, khiến tim nàng vốn đã run rẩy nay càng thêm thấp thỏm.

Ngay khi nàng nghĩ hắn đã phát hiện sơ hở, Tịch Phương nói: "Nếu có thể tạo một khe hở trong cấm chế của Thần Miếu, cũng không phải không thể thử. Tả Phù Đồng đã có khả năng mở Thiên Thư, chỉ cần hắn chết, mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay."

Lời này khiến Liễu Phù Vi ngẩn người, không kịp phản ứng.

Giáo chủ gật đầu: "Vậy thì chỉ cần xác minh lời tiểu nương tử này là thật hay giả."

Dứt lời, áo choàng màu xám khẽ vung lên, từ tay áo rách tả tơi phóng ra hàng chục sợi chỉ mảnh, xoáy thành hình xoắn ốc lao thẳng về phía Liễu Phù Vi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0