Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Linh Vực Huyễn...

2024-12-29 23:41:55

Nàng chỉ kịp thụp người lùi lại, trơ mắt nhìn những sợi chỉ phát ra ánh sáng nhàn nhạt ấy đâm thẳng vào lồng ngực mình, quả thực muốn mắng người: Ông trời ơi, đám người trong Tụ La Giáo này toàn là nhện tinh hả! Lại còn loại tơ khống chế quái dị nào đây chứ!

Nào ngờ nàng không chỉ không thể mắng thành lời, mà trong chốc lát, ngũ giác cũng trở nên mờ nhạt — không, phải nói là hoàn toàn đánh mất, không nhìn thấy, không nghe được, cũng không cảm nhận được gì, chỉ còn ý thức lơ lửng trong hư vô…

Cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời, giống như toàn thân bị ném vào vực sâu băng giá vô tận. Từng chút một, từ da thịt đến linh hồn, đều bị ngoại vật xâm lấn, chiếm đoạt, không còn chút tự chủ nào. Dù không có cơn đau đớn của cái chết cận kề, nhưng cảm giác khổ sở này khiến nàng chỉ muốn chết quách cho xong.

"Ầm!" một tiếng,Thân thể nàng rơi xuống, va vào một mặt hồ tối đen trong bóng đêm. Nàng chìm nổi trong đó, phảng phất như có thể nhìn thấy mọi vật, nhưng xung quanh lại không một bóng người.

Bên bờ hồ là một cây cổ thụ, tựa như bị dây leo không đồng nhất về chất liệu quấn chặt quanh thân, làm nó vừa kiên cường vừa u tối. Thân cây tuy vẫn khỏe mạnh, nhưng những cành cây đã khô héo, chỉ còn sót lại vài chiếc lá úa lung lay sắp rụng.

Nàng không rõ vì sao lại rơi vào bí cảnh này, trong lúc sững sờ, từ nguồn sáng phía trước, một bóng người nhàn nhã tiến đến. Một thân áo bào tuyết sắc sương phất phơ tán loạn, từng bước nhẹ nhàng tựa như lướt trên gợn sóng, thật sự tựa như đóa phù dung vừa vươn khỏi mặt nước, đôi mắt đẹp hút hồn người.

Là diện mạo trẻ trung của Giáo chủ Tụ La Giáo.

Giáo chủ ngồi xổm trước mặt nàng, ý cười như có như không: "Ngươi có phải đang muốn hỏi bản tọa, đây là nơi nào?"

"Nơi nào?" Nàng chợt phát hiện mình có thể nói chuyện, nhưng âm thanh không phải từ cổ họng mà như phiêu đãng trong không khí.

"Nơi này là linh vực của ngươi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"…" Linh cái gì cơ?

"Dùng ngôn ngữ của nhân loại các ngươi mà nói, nơi này là tâm của ngươi."

"Tâm?" Liễu Phù Vi vẫn ngơ ngác, "Trong lòng ta, ngài lại trẻ thế này sao?"

"Ngươi cũng thật thú vị." Giáo chủ bị dáng vẻ ngây ngốc của nàng chọc cười, liền khẽ che miệng, tay áo phất nhẹ. Chỉ trong chốc lát, một bọt nước nổi lên từ mặt hồ, bay dần lên không trung, hóa thành một hòn bi.

Trong hòn bi, cảnh tượng mơ hồ hiện ra, cảm thấy bên trong có rất nhiều người và vật. Liền sau đó, hàng chục quả cầu ánh sáng khác lần lượt xuất hiện, đủ loại màu sắc đan xen, chói lòa tựa cầu vồng, chỉ có thể dùng từ “đẹp đến mê muội” để hình dung.

"Nơi đây lưu giữ toàn bộ ký ức, quá khứ của con người," Mái tóc Giáo chủ ánh lên quầng sáng mờ nhạt, giọng nói như ma âm, "miệng người có thể nói dối, nhưng linh vực thì không bao giờ."

Nếu là hai ngày trước, Liễu Phù Vi chắc chắn sẽ nghĩ mình đã mất trí. Cũng may sau khi trải qua nhiều chuyện thái quá, nàng lại dám đưa tay chạm vào quả cầu ánh sáng gần nhất. Cảm giác cứng rắn truyền đến đầu ngón tay, như thể có ai đó nhẹ nhàng gãi lên tâm khảm nàng, vừa ngứa vừa kỳ lạ khó nói.

"Chậc chậc chậc, chỉ có mấy quả thế này…" Giáo chủ với gương mặt thiếu nữ, giọng điệu thờ ơ không hề khớp với vẻ ngoài, "Cũng phải, mới 15-16 tuổi, có thể có được bao nhiêu trải nghiệm chứ?"

Lời này ngụ ý, những quả cầu ánh sáng kia đều là ký ức của nàng?

Liễu Phù Vi cảm thấy sắp bại lộ, nhất thời không biết nói gì cho phải. Dẫu nàng giỏi ứng biến cỡ nào, thì Linh Vực này hoàn toàn là địa bàn xa lạ, có tính toán thế nào cũng không thể ngờ tới một nơi mơ hồ như thế lại tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0