Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Một Chuỗi Xui X...

2024-12-29 23:41:55

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, thấy cảnh này, liền đoán ra Tiết công tử trước đó bị trói trên xà ngang, bị mọi người xem nhẹ, chính là kẻ điều khiển trận con rối hình người này.

Chỉ là, từ trên xuống dưới, Đại Lý Tự đều chẳng nhận ra manh mối nào, làm thế nào mà Liễu tiểu thư lại tìm ra được?

Tất nhiên, không phải vì Liễu Phù Vi có thiên phú dị bẩm.

Nàng đoán ra được Tiết Đạt là kẻ điều khiển, phần nào đó là do may mắn: như việc hắn vừa mới tấn công nàng trước đó, như là... hắn ở gần nàng.

Ban đầu, khi thấy các thủ vệ bị đám bao cỏ đánh đến tay chân luống cuống, nàng đã cảm thấy có điều gì đó khác thường —— mỗi người trong nhóm con rối đều có năng lực như vậy, vậy mà khi đến lượt Tiết Đạt thì lại bị nàng đánh ngất xỉu bằng một cái ấm nước?

Tất nhiên đó chỉ là một ý nghĩ chớp nhoáng, nhanh chóng đã bị nàng vứt ra sau đầu.

Sau đó, nghe Ngôn Tri Hành nói rằng "kẻ điều khiển sợi dây con rối là người khác", nàng lại không khỏi suy nghĩ: nếu là ta, sẽ giấu kẻ điều khiển dây rối ở đâu để thật hoàn mỹ?

Vì thế trong lúc tình thế đang nước ối lửa bỏng, nàng nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện ra vị trí của mình lại vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh trong viện, đang suy nghĩ liệu kẻ đó có khả năng ẩn mình trên nóc nhà hay không, thì tròng mắt nàng vô tình liếc qua chỗ Tiết Đạt.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã ngớ người, hai khắc trước Tiết công tử còn hôn mê mà sao giờ đầu đã ngẩng lên rồi?

Hơn nữa, tên này bị trói vào cột mà vẫn có tâm trí quan sát chiến trường?

Nói thật, khi đó các thủ vệ Đại Lý Tự đang trông như sắp bị diệt toàn quân... Liễu Phù Vi tuy thực sự không đành lòng, nhưng nàng hiểu rõ bản thân, tuyệt đối không có ý định đi ra tìm cái chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng chỉ vô thức bước qua ngưỡng cửa khi vô cùng lo lắng, rồi phát hiện ra ở vị trí cách Tiết Đạt chỉ ba bước, những ngón tay bị trói sau lưng hắn ta đang co giật như đang gỡ bông.

Cùng lúc đó, "Tiết công tử" dường như có cảm giác gì đó, quay đầu lại, ánh mắt rùng rợn thoáng qua, làm toàn thân nàng dựng ngược lông tơ ——

Từ hoài nghi đến việc rút đao, rồi đến bản năng nhắm mắt chém người, tất cả chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp mắt như ánh chớp lóe lên trên đá mà thôi.

Sự việc xảy ra bất ngờ, tất cả mọi người đều choáng váng.

Đại Lý Tự dù sao cũng là Đại Lý Tự, trong khoảng khắc ngắn ngủi, Ngôn Tri Hành phối hợp với đồng liêu của mình tàn nhẫn đẩy đám công tử về phía sau. Yêu nữ cũng phản ứng nhanh nhẹn, cõng lão thái bà trên lưng, nhảy ba bước xa.

Dây điều khiển con rối đã bị chặt đứt, yêu nữ cũng trọng thương, trong lúc Ngôn Tri Hành cầm trường kiếm lao nhanh về phía trước, chợt nghe có người gấp gáp kêu cứu: “Ngôn Tự Chính, cứu…”

Quay đầu lại, bất ngờ thấy Tiết công tử vốn nằm trong vũng máu đột nhiên bật dậy. Một vật gì đó, không rõ là chỉ bạc hay dây thép, từ trong tay áo hắn ta phóng ra, "vèo" một tiếng quấn quanh cổ Liễu Phù Vi, siết chặt yết hầu lại như muốn bóp nghẹt "sinh mệnh" của nàng.

Liễu Phù Vi cảm nhận được một sợi tơ cực kỳ mảnh đang quấn chặt lấy mình, càng lúc càng siết chặt. Ngay sau đó, nàng nghe thấy người kia bước đến từ phía sau, nói: “Đại nhân, nếu không ngại thêm một mạng người chết nữa, cứ thử tiến thêm một bước xem.”

Không phải là giọng của Tiết Đạt, vậy tên này chẳng phải là người Tụ La Giáo dịch dung để xâm nhập sao?

Đầu gối nàng mềm nhũn, sợ rằng nếu quỳ xuống, chính mình sẽ tự làm mình bị siết chết. Dựa vào thanh bội đao, nàng miễn cưỡng chống xuống đất để đứng vững, trong đầu ong ong hỗn loạn, chỉ còn một ý niệm duy nhất: Chết rồi, lần này thật sự sắp chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0