Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Một Chuỗi Xui X...
2024-12-29 23:41:55
Ngôn Tri Hành nhìn chằm chằm tình thế trước mắt như đối diện với kẻ thù lớn.
Lúc này, lẽ ra hắn nên nhanh chóng khống chế yêu nữ kia, sau đó thương lượng với đối phương. Nhưng loại Tụ La Giáo yêu quái vốn nổi danh là hỉ nộ vô thường. Nhìn hai cái xác nằm trên đất, máu đã cạn khô, hắn biết rõ tên này không hề nói suông.
Liễu tiểu thư là người mà Tả Thiếu Khanh trước khi đi đã trịnh trọng dặn dò hắn phải bảo vệ an toàn... Hắn không dám đánh cược vào khả năng "nếu như" này.
“Ngươi thả nàng ra, ta sẽ thả các ngươi đi!”
“Tự Chính, thả chúng ta ra ngoài, ta sẽ tự tay thả nàng ta rời đi.”
Hôm nay Đại Lý Tự không chỉ chết hai vị công tử, mà các đồng liêu cũng bị đứt gân tay, Ngôn Tri Hành sớm nổi lên ý nghĩ lấy chết chuộc tội: "Nếu các hạ cần con tin, không bằng đổi thành ta đi!"
Nào ngờ "Tiết Đạt" căn bản không nhượng bộ, chỉ nói: "Ta sẽ đếm đến ba, nếu Đại Lý Tự không mở cửa, ta sẽ chém đầu nàng ta!"
"... Ngươi!"
Liễu Phù Vi đã chẳng còn ngóng trông Ngôn Tri Hành cứu mình, miễn cưỡng gân cổ lên tiếng: "Ngôn Tự chính, ta, ta là muội muội của Tả Thiếu Khanh, người nào đáng giá hơn ta chứ..."
Nàng nói câu này trước mặt mọi người, chính là hy vọng "Tiết Đạt" cân nhắc lại giá trị lợi dụng của nàng, đừng chỉ vì một lời không hợp mà lập tức chặt nàng thành hai khúc ngay tại chỗ.
Nhưng với Ngôn Tri Hành mà nói, đây thật sự là chặt đứt cơ hội thương lượng. Nghe tên kia bắt đầu đếm, buộc lòng ra lệnh mở cửa, chỉ mong cứu binh có thể kịp thời đuổi đến, nếu không thì ít nhất ở cổng thành cũng ngăn chặn được một lúc.
Nào ngờ lúc này, Ai ngờ ngay lúc này, từ đâu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, hình bóng của ba tên yêu nhân Tụ La Giáo cùng Liễu tiểu thư chợt lóe, bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt mọi người. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Ngôn Tri Hành đuổi tới cửa, chiếc xe ngựa kia đã "nhanh như chớp" lao đi.
"Đại nhân, dường như bọn chúng đang đi về hướng Tây Nam!"
Trong Tự, đám công tử hoảng hốt, lớn tiếng trách móc, mặt mày của chúng thủ vệ ai nấy cũng ủ dột, có người lên tiếng: “Là ta hoa mắt sao? Ngựa của bọn yêu nhân sao lại nhanh đến thế?”
Nhanh gấp đôi ngựa thường.
Trác Nhiên cúi đầu nhìn hai cổ tay vẫn đang rỉ máu của mình, không hiểu sao bỗng nhớ đến câu nói “Không còn một ai" của Liễu tiểu thư, không khỏi rùng mình.
*****
Phương đông đã hửng sáng.
Hai con ngựa đỏ mình bọc "giáp sắt" kéo theo một chiếc xe ngựa lao vun vút trên phố. Người đánh xe là một nam nhân người Hồ tóc vàng mắt xanh, tay vung roi, khiến ngựa như được lắp Phong Hỏa Luân (bánh xe gió), lướt qua nhanh như chớp.
Chẳng mấy chốc, vài đội quan binh đã đuổi sát đến bên cạnh… Ách, hai chữ "đuổi sát" có lẽ không phù hợp, bởi chiếc xe ngựa phía trước chạy quá nhanh, đến mức quan binh định chặn lại cũng bị hất văng. Dù dân chúng Trường An đã nhìn quen “việc đời”, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe "đụng quầy lật quầy, đụng người dẫm người" giữa ban ngày ban mặt như thế, ai nấy đều kinh hoàng né tránh. Mặc cho bọn cuồng đồ này ngang nhiên tung hoành trên con đường lớn Trường An.
Giờ phút này bên trong xe, lại là một cảnh tượng khác.
Liễu Phù Vi bị sự xóc nảy của xe làm cho muốn ói, nhưng cổ vẫn bị sợi dây thép siết chặt đến mức khó thở, muốn nôn cũng không thể nôn ra được. Khóc cũng chẳng thể khóc nổi.
Nàng cảm thấy bản thân hẳn là bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, nếu không, sao có thể nhìn ba tên trước mặt này mà vẫn ngồi thẳng tắp trên đất, không ngất xỉu ngay tại chỗ?
Cảnh tượng trước mắt quỷ dị không sao tả xiết.
Lúc này, lẽ ra hắn nên nhanh chóng khống chế yêu nữ kia, sau đó thương lượng với đối phương. Nhưng loại Tụ La Giáo yêu quái vốn nổi danh là hỉ nộ vô thường. Nhìn hai cái xác nằm trên đất, máu đã cạn khô, hắn biết rõ tên này không hề nói suông.
Liễu tiểu thư là người mà Tả Thiếu Khanh trước khi đi đã trịnh trọng dặn dò hắn phải bảo vệ an toàn... Hắn không dám đánh cược vào khả năng "nếu như" này.
“Ngươi thả nàng ra, ta sẽ thả các ngươi đi!”
“Tự Chính, thả chúng ta ra ngoài, ta sẽ tự tay thả nàng ta rời đi.”
Hôm nay Đại Lý Tự không chỉ chết hai vị công tử, mà các đồng liêu cũng bị đứt gân tay, Ngôn Tri Hành sớm nổi lên ý nghĩ lấy chết chuộc tội: "Nếu các hạ cần con tin, không bằng đổi thành ta đi!"
Nào ngờ "Tiết Đạt" căn bản không nhượng bộ, chỉ nói: "Ta sẽ đếm đến ba, nếu Đại Lý Tự không mở cửa, ta sẽ chém đầu nàng ta!"
"... Ngươi!"
Liễu Phù Vi đã chẳng còn ngóng trông Ngôn Tri Hành cứu mình, miễn cưỡng gân cổ lên tiếng: "Ngôn Tự chính, ta, ta là muội muội của Tả Thiếu Khanh, người nào đáng giá hơn ta chứ..."
Nàng nói câu này trước mặt mọi người, chính là hy vọng "Tiết Đạt" cân nhắc lại giá trị lợi dụng của nàng, đừng chỉ vì một lời không hợp mà lập tức chặt nàng thành hai khúc ngay tại chỗ.
Nhưng với Ngôn Tri Hành mà nói, đây thật sự là chặt đứt cơ hội thương lượng. Nghe tên kia bắt đầu đếm, buộc lòng ra lệnh mở cửa, chỉ mong cứu binh có thể kịp thời đuổi đến, nếu không thì ít nhất ở cổng thành cũng ngăn chặn được một lúc.
Nào ngờ lúc này, Ai ngờ ngay lúc này, từ đâu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, hình bóng của ba tên yêu nhân Tụ La Giáo cùng Liễu tiểu thư chợt lóe, bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt mọi người. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Ngôn Tri Hành đuổi tới cửa, chiếc xe ngựa kia đã "nhanh như chớp" lao đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại nhân, dường như bọn chúng đang đi về hướng Tây Nam!"
Trong Tự, đám công tử hoảng hốt, lớn tiếng trách móc, mặt mày của chúng thủ vệ ai nấy cũng ủ dột, có người lên tiếng: “Là ta hoa mắt sao? Ngựa của bọn yêu nhân sao lại nhanh đến thế?”
Nhanh gấp đôi ngựa thường.
Trác Nhiên cúi đầu nhìn hai cổ tay vẫn đang rỉ máu của mình, không hiểu sao bỗng nhớ đến câu nói “Không còn một ai" của Liễu tiểu thư, không khỏi rùng mình.
*****
Phương đông đã hửng sáng.
Hai con ngựa đỏ mình bọc "giáp sắt" kéo theo một chiếc xe ngựa lao vun vút trên phố. Người đánh xe là một nam nhân người Hồ tóc vàng mắt xanh, tay vung roi, khiến ngựa như được lắp Phong Hỏa Luân (bánh xe gió), lướt qua nhanh như chớp.
Chẳng mấy chốc, vài đội quan binh đã đuổi sát đến bên cạnh… Ách, hai chữ "đuổi sát" có lẽ không phù hợp, bởi chiếc xe ngựa phía trước chạy quá nhanh, đến mức quan binh định chặn lại cũng bị hất văng. Dù dân chúng Trường An đã nhìn quen “việc đời”, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe "đụng quầy lật quầy, đụng người dẫm người" giữa ban ngày ban mặt như thế, ai nấy đều kinh hoàng né tránh. Mặc cho bọn cuồng đồ này ngang nhiên tung hoành trên con đường lớn Trường An.
Giờ phút này bên trong xe, lại là một cảnh tượng khác.
Liễu Phù Vi bị sự xóc nảy của xe làm cho muốn ói, nhưng cổ vẫn bị sợi dây thép siết chặt đến mức khó thở, muốn nôn cũng không thể nôn ra được. Khóc cũng chẳng thể khóc nổi.
Nàng cảm thấy bản thân hẳn là bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, nếu không, sao có thể nhìn ba tên trước mặt này mà vẫn ngồi thẳng tắp trên đất, không ngất xỉu ngay tại chỗ?
Cảnh tượng trước mắt quỷ dị không sao tả xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro