Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Một Chuỗi Xui X...

2024-12-29 23:41:55

Chưa nói đến yêu nữ kia vừa lên xe đã vặn cổ, bẻ tay, phát ra những âm thanh “răng rắc răng rắc” như tiếng gãy xương; còn “Tiết Đạt” thì giật phăng chiếc mặt nạ da người để lộ gương mặt thật. Nửa khuôn mặt của hắn ta vẫn khá tuấn tú, nhưng bên mắt phải là một vết sẹo đáng sợ kéo dài đến tận mang tai, cùng với một cái tai phải đã bị cắt mất nửa. Trong ánh sáng mờ của xe, vết sẹo thậm chí còn ánh lên sắc huỳnh quang.

Đáng sợ nhất vẫn là lão thái bà kia. Lúc trước vì đứng xa nên nàng không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ mới thấy cơ thể dưới lớp áo xám rộng thùng thình kia quấn đầy băng vải, trên băng thấm đẫm máu đen đỏ, để lộ lớp da thịt gầy guộc chỉ còn trơ xương, như Bạch Cốt Tinh bọc da người… mà vẫn ở độ bảy mươi tám mươi tuổi.

Nếu không phải bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng hét hốt hoảng của nhóm người qua đường, thì có bảo ba người này từ âm tào địa phủ tới, nàng cũng chẳng ngờ vực.

Trong lúc nhất thời, “Tiết Đạt” và yêu nữ cũng không rảnh quan tâm phản ứng của nàng.

Bọn chúng thậm chí cũng không quá lưu tâm bên ngoài, mà ngồi khoanh chân nhắm mắt song song nhau, lòng bàn tay áp vào lưng lão thái bà, rõ ràng đang vận công chữa thương.

Nhìn tư thế này, chắc lão thái bà kia chính là Giáo chủ Tụ La Giáo. Không rõ mạng già của bà ta có phải đang ở vào thời khắc mấu chốt hay không, nếu không, tại sao phải để hai người bị thương vận công truyền chân khí trong hoàn cảnh thế này?

Liễu Phù Vi nhìn vết thương trên cánh tay phải của “Tiết Đạt” vẫn đang không ngừng chảy máu, lập tức hiểu rằng khi hắn ta hồi phục, e rằng ngay cả con đường chết bình thường nàng cũng không có cửa.

Ai ngờ đầu ngón tay nàng chạm vào sợi dây thép trên cổ, hắn ta bất ngờ lên tiếng: “Không muốn mất đầu thì ngoan ngoãn chút đi.”

Liễu phù Vi “lộp bộp” một tiếng trong lòng, yêu nữ tặc lưỡi hai tiếng: “Tịch Phương, ngươi đừng lừa dối người ta nữa, cho dù nàng ta ngoan ngoãn hay không ngoan ngoãn, ngươi cũng chẳng thể để nàng được toàn thây đúng không? Đến cả một chút cơ hội giãy giụa cũng không cho, thật là quá không có tình người... Tiểu cô nương…” Nói rồi, ả hé mở một mắt, "Ngươi thực sự là muội muội của Thiếu Khanh đại nhân sao?"

Giả đấy. Có ma nào muốn làm muội muội của ôn thần kia chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Phù Vi "nhẫn nhục" gật đầu, thấy vẻ mặt yêu nữ không tin, liền bổ sung: "Sau khi nương ta gả cho phụ thân của hắn, hắn vẫn luôn gọi ta là muội muội..."

Yêu nữ thở dài: "Ta còn tưởng một Thiên sát cô tinh như hắn từ đâu lại có muội muội chứ, hừ! Bắt ai không bắt lại bắt kẻ vô dụng nhất, ta thấy vẫn là trói lại quăng xuống cho rồi..."

"..."

Với tốc độ ngựa hiện tại, quăng xuống e rằng người sẽ nát thành bùn?

"Ca ca ta, hắn rất quan tâm đến ta!" Liễu Phù Vi hoảng hốt, miệng run run, "Bằng không, Ngôn Tự Chính đã chẳng vì ta mà thả các ngươi ra! Vị tỷ tỷ này, giờ đây chắc chắn cả Trường An sẽ điều động mọi lực lượng truy bắt, ta hứa với các ngươi, sẽ làm một con tin ngoan ngoãn..."

Yêu nữ cười khẩy một tiếng: "Ngươi ngoan ngoãn? Nếu không nhìn thấy ngươi chém Tịch Phương, ta còn tin được ngươi!"

"... Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi."

Thực sự đấy.

"Miệng nhỏ xinh đẹp sao lại toàn nói dối vậy..." Yêu nữ tặc lưỡi lắc đầu, "Tịch Phương, ngươi bị thương nặng như vậy, về sau nếu không trói chặt nàng ta lại, ta cũng không rảnh tay, nàng ta đã chém được một lần, tất nhiên sẽ chém được lần thứ hai..."

Sát ý lạnh lẽo quấn quanh sợi dây thép trên cổ, Liễu Phù Vi giật mình, toàn thân nổi gai ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0