Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Thiên Sát Cô Ti...

2024-12-29 23:41:55

Lời nói bậy bạ của Liễu Phù Vi, như chó ngáp phải ruồi, đúng trúng điểm then chốt khiến bọn yêu nhân quan tâm.

Tịch Phương lạnh lùng hỏi: "Tả Thù Đồng còn nói gì với ngươi nữa?"

Còn có thể nói gì chứ? Chẳng nói cái gì cả.

Trên đường đi, để giữ cho cái đầu này được sống thêm chốc lát, nàng đã phải vắt óc nghĩ, móc gan móc ruột mà nói. Ban đầu chỉ muốn khiến chúng nghĩ rằng Tả Thù Đồng đã nắm rõ tình hình, để chúng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hiện tại giống như càng nói càng có xu hướng bị diệt khẩu là sao...

Nàng buộc căng da đầu nói: "Hắn, hắn nói cái chết của Cố Phán có điều kỳ lạ... Còn có, dặn đi dặn lại với Ngôn Tự Chính, Trác Bình Sự phải bảo vệ ta thật tốt, cho nên..."

Chưa nói hết câu, ngựa đột nhiên phát ra tiếng hí, thùng xe chuyển động dữ dội, rồi nghe tiếng hét kinh hoàng từ bên ngoài: "Tịch tiên sinh, ngựa trúng tên, trước cửa thành đều là binh lính..."

Tịch Phương hơi giật mình, nhanh chóng quyết đoán: "Bỏ ngựa."

Tiếng dao sắc bén chém đứt dây xe vang lên, tiếng vó ngựa dần xa, chỉ còn tiếng bánh xe quay điên cuồng, làm cho người ta choáng váng.

Liễu Phù Vi bám chặt vách xe, nhìn thấy mình sắp bị ném ra, nhưng lại được một bàn tay ướt đẫm, máu me nắm lấy —— nàng kinh hoàng quay đầu lại, Tịch Phương không chỉ nắm lấy nàng mà còn kịp thời rút sợi dây thép quanh cổ nàng ra.

Đến khi xe dừng lại, bỗng từ bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: "Các ngươi không còn đường nào để chạy nữa."

Tim Liễu Phù Vi lập tức đập thình thình, tay nhanh mắt lẹ xốc màn xe, hét lên: "Tả Ngọc! Ta ở đây, ngươi mau..."

Nhưng nàng lại bị một sợi roi dài quấn lấy eo, quăng ngược vào ghế xe, đau đớn.

Yêu nữ nói: "Âu Dương, tên phế vật kia, quả nhiên không ngăn được Tả Thù Đồng, bây giờ phải làm sao?"

Tịch Phương đỡ lão thái bà, nói: "Ngươi đi ứng phó bên ngoài, để ta lo ở đây."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yêu nữ cũng không do dự, bước ra khỏi xe, ngay sau đó nghe thấy tiếng cười khanh khách: "Ôi trời, Tả Thiếu Khanh, ta còn đang tự hỏi sao suốt đêm không gặp ngài, thế nào, đã tìm được đám công tử đến Bách Hoa Các tìm hoan mua vui rồi?"

Tả Thù Đồng nói: "Không cần Yêu Nguyệt hữu sứ phiền lòng, không biết giáo chủ quý giáo có ở trong xe ngựa không?"

Yêu nữ: "Nhờ ân huệ của quý tự, giáo chủ nhà ta vẫn mạnh khoẻ."

Nếu không phải đang ở trong tình thế nguy hiểm, chính mắt thấy tình cảnh tương đối quẫn bách trong xe, chỉ nghe giọng cười khúc khích của yêu nữ, nàng đã tưởng rằng Tụ La Giáo còn có âm mưu khác.

Liễu Phù Vi toàn thân thần kinh căng chặt. Nàng vốn nghĩ rằng Tịch Phương bị thương nặng, một bên vận chân khí cho giáo chủ Tụ La Giáo, một bên phải canh chừng nàng, nói không chừng sẽ có cơ hội thoát thân...

Nhưng thấy Tịch Phương rút bàn tay chống lưng lại, không để ý đến tiếng ồn bên ngoài, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng: "Ngươi vừa nói, ca ca ngươi rất để ý đến ngươi?"

"... Ha ha, tất nhiên rồi. Trên đời này có ca ca nào không quan tâm đến muội muội chứ?"

Hắn ta từ từ ngồi xổm trước mặt nàng, một tay phất nhẹ, sợi dây thép lại quấn quanh cổ nàng... Không, lần này là có thể sờ thấy nhưng lại không nhìn thấy.

Tịch Phương thấy nàng run rẩy, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Cuối cùng cũng đợi được ca ca ngươi, sao lại sợ hãi?"

"..." Tất nhiên là sợ các ngươi cùng đường, chó cùng rứt giậu.

"Có dám đánh cược ba ván với ta hay không?" Hắn ta hơi nghiêng người về phía trước: "Ngươi thắng, ta sẽ thả ngươi đi."

*****

Trước sau cửa thành, trên dưới mái hiên, lính tráng trải dài, vô số cung nỏ mạnh mẽ chỉ thẳng vào chiếc xe ngựa bị hư hỏng ở giữa đường.

Dù tình thế chênh lệch như vậy, Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ vẫn cảnh giác như đối mặt với kẻ địch lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0