Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại
Thiên Sát Cô Ti...
2024-12-29 23:41:55
Nhất là Ngôn Tri Hành, vừa trải qua một trận chiến tựa như ác mộng, vốn tưởng rằng Liễu tiểu thư lành ít dữ nhiều, cũng may mà Tả Thiếu Khanh kịp thời cứu viện, nhất tiễn song điêu, chọc mù mắt ngựa yêu, chặn đứng bọn yêu nhân trước cửa thành Tây.
Chỉ là, không biết có phải là ảo giác không... Tả Thiếu Khanh trông có vẻ không ổn lắm.
Lúc này Tả Thù Đồng cầm cung, đứng thẳng lặng lẽ.
Hơn một nửa y phục dính đầy bùn đất, tóc ướt nhẹp, không biết trước đó đã ở đâu, trải qua chuyện gì. Dù sao, từ khi gia nhập Đại Lý Tự, chưa từng thấy bộ dáng hắn chật vật như vậy.
Ngôn Tri Hành kể ngắn gọn về chuyện con rối và việc Liễu tiểu thư bị bắt cóc, rồi nói: "Tả Thiếu Khanh, chúng ta đã tra ra, kẻ dùng dây điều khiển con rối chính là Tịch Phương. Chính là kẻ..."
Hai bóng người đột nhiên từ trong xe nhảy ra, đứng trên nóc xe, Tả Thù Đồng nhìn chăm chú về phía trước, trầm giọng: "Đã nghe qua, dục hỏa trùng sinh (hồi sinh từ lửa), Quỷ Diện Lang Quân, cũng chính là Thái Sử Lệnh ngày xưa của triều đình chúng ta."
Tịch Phương lấy kiếm kè vào cổ Liễu Phù Vi, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng dường như đã bị lưỡi kiếm rạch một vết máu nhợt nhạt, người hiển nhiên đã bị doạ sợ, nhìn vào đám người Tả Thù Đồng, phá lệ kêu một tiếng: "... Ca."
Tả Thù Đồng lại có một thoáng hoảng hốt, nghe nàng cầu cứu, lại không có cái gì đáp lại.
Tịch Phương ngạc nhiên nói: "Liễu tiểu thư, ngươi nói Tả Thiếu Khanh là ca ca của ngươi, nhưng hắn lại không chịu đáp lại, không lẽ ngươi đang lừa gạt ta?"
Bị dây rối trói chặt, Liễu Phù Vi đành phải duy trì dáng vẻ “nhu nhược đáng thương, mặc người giày xéo”. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy Tả Thù Đồng quá mức bình tĩnh. Dù hôm nay vì mạng sống mà phải gọi vài tiếng “ca ca”, thì ít nhất cũng cách nhau mười năm tám kiếp mới có chuyện như vậy. Dù hắn không tình nguyện nghe, thì trước mặt đám yêu đạo kia, chẳng lẽ một tiếng “ây” mang tính tượng trưng cũng không buồn đáp lại sao?
Ngôn Tri Hành thấy Tả Thù Đồng vẫn không hé răng, liền nói: "Tịch Phương Tịch đại nhân, ngày xưa khi làm quan, ngươi cũng coi như khắc kỷ phụng công, làm quan nghiêm minh, liêm chính, vì sao lại làm bạn với yêu ma ngoại đạo, nhiều lần phạm sai lầm?"
(*Khắc kỷ phụng công: thể hiện tinh thần cống hiến và sự hy sinh vì lợi ích chung)
Cái gì, người này còn từng làm quan?
Liễu Phù Vi kinh ngạc đảo mắt nhìn.
Tịch Phương điềm nhiên đáp: "Tại hạ chính là loạn thần tặc tử, nay đã sa vào ma đạo, chính là quay về chính đạo. Hai chữ 'đại nhân', không dám nhận."
Yêu Nguyệt không kiên nhẫn nghe nổi giọng điệu văn hoa của bọn họ, lạnh lùng liếc xéo: "Tịch Phương, chớ dài dòng với hắn. Chúng muốn thả thì thả, không thả thì chúng ta liền giết muội muội của hắn, tự mình mở đường máu!"
Ngôn Tri Hành nhỏ giọng nhắc nhở: "Tả Thiếu Khanh, yêu nhân này cực kỳ tàn ác, lúc này giải cứu Liễu tiểu thư mới là quan trọng..."
Tả Thù Đồng dường như đột nhiên hoàn hồn: "Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?"
"Trước mặt Tả Thiếu Khanh, ta cũng sẽ không vòng vo," Tịch Phương nói: "Hôm nay chúng ta dám cướp ngục Đại Lý Tự, đã dự liệu trước cảnh tượng này, việc bắt con tin, vốn dĩ cũng chẳng lạ lẫm gì. Nhưng mà, vị tiểu nương tử này hết lời cầu xin, nên cho các ngươi hai lựa chọn cũng không phải vấn đề… Thứ nhất, Tả Thiếu Khanh tự sát ngay tại chỗ, ta sẽ thả người.”
Đúng là công thức quen thuộc, nhưng được gia giảm thêm chút gia vị mạnh.
Ngôn Tri Hành đang định cùng Tả Thù Đồng lén thương lượng xem liệu có khả năng “giả vờ lừa gạt” hay không, liền nghe Tả Thù Đồng thẳng thừng nói: “Không có khả năng.”
Liễu Phù Vi vừa nghe được, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong xe ngựa, nàng hỏi Tịch Phương muốn đánh cuộc như thế nào, khi nghe đổi mạng lấy mạng, chẳng do dự liền đáp: "Ta đánh cược hắn sẽ không đồng ý."
Chỉ là, không biết có phải là ảo giác không... Tả Thiếu Khanh trông có vẻ không ổn lắm.
Lúc này Tả Thù Đồng cầm cung, đứng thẳng lặng lẽ.
Hơn một nửa y phục dính đầy bùn đất, tóc ướt nhẹp, không biết trước đó đã ở đâu, trải qua chuyện gì. Dù sao, từ khi gia nhập Đại Lý Tự, chưa từng thấy bộ dáng hắn chật vật như vậy.
Ngôn Tri Hành kể ngắn gọn về chuyện con rối và việc Liễu tiểu thư bị bắt cóc, rồi nói: "Tả Thiếu Khanh, chúng ta đã tra ra, kẻ dùng dây điều khiển con rối chính là Tịch Phương. Chính là kẻ..."
Hai bóng người đột nhiên từ trong xe nhảy ra, đứng trên nóc xe, Tả Thù Đồng nhìn chăm chú về phía trước, trầm giọng: "Đã nghe qua, dục hỏa trùng sinh (hồi sinh từ lửa), Quỷ Diện Lang Quân, cũng chính là Thái Sử Lệnh ngày xưa của triều đình chúng ta."
Tịch Phương lấy kiếm kè vào cổ Liễu Phù Vi, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng dường như đã bị lưỡi kiếm rạch một vết máu nhợt nhạt, người hiển nhiên đã bị doạ sợ, nhìn vào đám người Tả Thù Đồng, phá lệ kêu một tiếng: "... Ca."
Tả Thù Đồng lại có một thoáng hoảng hốt, nghe nàng cầu cứu, lại không có cái gì đáp lại.
Tịch Phương ngạc nhiên nói: "Liễu tiểu thư, ngươi nói Tả Thiếu Khanh là ca ca của ngươi, nhưng hắn lại không chịu đáp lại, không lẽ ngươi đang lừa gạt ta?"
Bị dây rối trói chặt, Liễu Phù Vi đành phải duy trì dáng vẻ “nhu nhược đáng thương, mặc người giày xéo”. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy Tả Thù Đồng quá mức bình tĩnh. Dù hôm nay vì mạng sống mà phải gọi vài tiếng “ca ca”, thì ít nhất cũng cách nhau mười năm tám kiếp mới có chuyện như vậy. Dù hắn không tình nguyện nghe, thì trước mặt đám yêu đạo kia, chẳng lẽ một tiếng “ây” mang tính tượng trưng cũng không buồn đáp lại sao?
Ngôn Tri Hành thấy Tả Thù Đồng vẫn không hé răng, liền nói: "Tịch Phương Tịch đại nhân, ngày xưa khi làm quan, ngươi cũng coi như khắc kỷ phụng công, làm quan nghiêm minh, liêm chính, vì sao lại làm bạn với yêu ma ngoại đạo, nhiều lần phạm sai lầm?"
(*Khắc kỷ phụng công: thể hiện tinh thần cống hiến và sự hy sinh vì lợi ích chung)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì, người này còn từng làm quan?
Liễu Phù Vi kinh ngạc đảo mắt nhìn.
Tịch Phương điềm nhiên đáp: "Tại hạ chính là loạn thần tặc tử, nay đã sa vào ma đạo, chính là quay về chính đạo. Hai chữ 'đại nhân', không dám nhận."
Yêu Nguyệt không kiên nhẫn nghe nổi giọng điệu văn hoa của bọn họ, lạnh lùng liếc xéo: "Tịch Phương, chớ dài dòng với hắn. Chúng muốn thả thì thả, không thả thì chúng ta liền giết muội muội của hắn, tự mình mở đường máu!"
Ngôn Tri Hành nhỏ giọng nhắc nhở: "Tả Thiếu Khanh, yêu nhân này cực kỳ tàn ác, lúc này giải cứu Liễu tiểu thư mới là quan trọng..."
Tả Thù Đồng dường như đột nhiên hoàn hồn: "Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?"
"Trước mặt Tả Thiếu Khanh, ta cũng sẽ không vòng vo," Tịch Phương nói: "Hôm nay chúng ta dám cướp ngục Đại Lý Tự, đã dự liệu trước cảnh tượng này, việc bắt con tin, vốn dĩ cũng chẳng lạ lẫm gì. Nhưng mà, vị tiểu nương tử này hết lời cầu xin, nên cho các ngươi hai lựa chọn cũng không phải vấn đề… Thứ nhất, Tả Thiếu Khanh tự sát ngay tại chỗ, ta sẽ thả người.”
Đúng là công thức quen thuộc, nhưng được gia giảm thêm chút gia vị mạnh.
Ngôn Tri Hành đang định cùng Tả Thù Đồng lén thương lượng xem liệu có khả năng “giả vờ lừa gạt” hay không, liền nghe Tả Thù Đồng thẳng thừng nói: “Không có khả năng.”
Liễu Phù Vi vừa nghe được, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong xe ngựa, nàng hỏi Tịch Phương muốn đánh cuộc như thế nào, khi nghe đổi mạng lấy mạng, chẳng do dự liền đáp: "Ta đánh cược hắn sẽ không đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro