Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Hắn là đồ Của ta

Quy Hồng Lạc Tuyết

2024-07-09 13:18:33

“Công tử, giờ Mão rồi.” Âm thanh của Hạ Lĩnh giống như bùa đòi mạng.

Vệ Phong gian nan mở to hai mắt rồi lại chậm rãi nhắm lại, thở dài một tiếng, không còn động tĩnh.

Hạ Lĩnh bất đắc dĩ phải lắc cánh tay hắn, “Công tử, đến giờ Mão rồi ngài nên rời giường đi học thôi.”

Lông mi Vệ Phong giật giật, hoàn toàn không mở nổi mắt.

Hạ Lĩnh thấy thế nói: “Giang trưởng lão đã đến.”

Người ban đầu vốn đang nằm ngủ như bãi bùn nhão đột nhiên bật dậy khỏi giường, giọng nói mệt mỏi xen lẫn kinh ngạc, “Sư phụ lại tới nữa?”

Hạ Lĩnh nhìn vết thương trên vai Vệ Phong muốn nói lại thôi, “Công tử, sao ngài lại bị thương nữa rồi? Trong phòng nhiều đan dược chữa thương như vậy cần gì phải dùng bùa cầm máu?”

“Hôm qua ta quá mệt mỏi, không bò đi lấy nổi.” Vệ Phong ngáp một cái, bả vai đêm qua bị lão biến thái kia bóp nát bây giờ cũng không thấy đau lắm, hắn đoán này là nhờ năng lực khép lại vết thương nhanh chóng của giao nhân.

Nhưng trên bả vai mỗi bên đều có một cái lỗ đầy máu, nhất là cái bên phải bị lão biến thái kia dùng kiếm xoay một vòng trên miệng vết thương, bây giờ nhớ lại Vệ Phong liền cảm thấy đau đến cả người rét run.

Hạ Lĩnh vội vàng đến băng bó vết thương cho hắn, không đành lòng nói: “Giang trưởng lão cho dù là sư phụ ngài cũng không thể hành hạ ngài như vậy được, y so với đám người kia có khác gì nhau?”

“Không phải sư phụ làm ta bị thương!” Vệ Phong nghe vậy có chút nóng nảy, lấy lại quần áo trong tay Hạ Lĩnh, tức giận nói: “Là cái lão kia–”

Hắn nói được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới lão biến thái kia không biết là đang trốn ở nơi nào, nói không chừng hiện tại còn đang quan sát mình, liền chuyển hướng, “Là do ta không cẩn thận nên mới bị thương, không cho phép nói xấu sư phụ ta!”

Hạ Lĩnh bị hắn làm cho hoảng sợ, bất đắc dĩ nói: “Được được, ta cũng chỉ đoán lung tung thôi.”

“Đã đuổi hết đám thị nữ kia chưa?” Vệ Phong nói: “Từ đâu thì trả về chỗ đó, cùng lắm thì đưa thêm ít linh thạch.”

“Đã giải tán hết.” Hạ Lĩnh nói: “Có danh tiếng Giang trưởng lão ở phía trước cũng không ai dám nói gì.”

Tâm tình Vệ Phong lập tức tốt lên, hắn vội vàng mặc nốt quần áo rồi đi ra ngoài, lúc nhìn thấy góc áo quen thuộc kia tâm tình hắn còn phấn chấn hơn nữa, đau đớn quanh người cùng nỗi mỏi mệt đều biến mất thần kỳ, “Sư phụ!”

Giang Cố đang tiện tay lật quyển thoại bản Vệ Phong để bên cạnh bàn, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đó hẳn là một đôi mắt cực kỳ đẹp nhưng lại bị sự lạnh lùng và thờ ơ che lấp đi, làm cho người ta nhìn không ra chút cảm xúc nào.

Nhưng Vệ Phong vẫn cực kỳ vui vẻ, hắn thậm chí cảm thấy trong ánh mắt Giang Cố nhìn về phía mình còn mang theo vài phần quan tâm, làm cho hắn có loại xúc động muốn nói ra thân phận Thần Diên của mình cùng chuyện của lão biến thái kia ra.

Sư phụ nhất định sẽ bảo vệ hắn.

“Người Giang gia cũng đang tìm kiếm Thần Diên, ngươi cảm thấy Giang Cố sẽ chọn thế nào?”

Giọng nói khàn khàn kia lại như một chậu nước lạnh dội thẳng vào trái tim đang nóng lên của Vệ Phong, chỉ để lại nỗi đau đớn chua xót và khủng hoảng.

“Sư phụ!” Hắn đứng trước mặt Giang Cố cười tươi, cung kính hành lễ, nhưng cho dù có khắc chế thế nào, ánh mắt nhìn về phía Giang Cố vẫn mang theo vài phần nóng bỏng cùng ỷ lại.

Tâm tình Giang Cố đang rất không tốt.

Hắn đã thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể loại bỏ hết độc tố trên cổ, thậm chí còn mơ hồ có xu thế tăng thêm, Giang Cố từng bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị một tên tiểu tạp chủng Luyện Khí làm cho bị thương.

Vệ Phong ngoan ngoãn đi sát bên cạnh Giang Cố, “Sư phụ, hôm nay chúng ta học gì?”

Mười lăm phút sau, Vệ Phong nhìn mấy chồng sách dày cộp trên bàn, thầm nuốt nước bọt.

“Đây là những công pháp cơ bản cần học để tu luyện, kia là phù chú và trận pháp cơ bản nhất.” Giang Cố suy xét đến tính tình thấy khó là bỏ của Vệ Phong, không tính làm khó hắn quá, “Trong ngày hôm nay xem được bao nhiêu thì xem bấy nhiêu.”

Vệ Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngồi trước thư án dưới ánh mắt lạnh lùng của y.

Giang Cố cũng không rời đi mà ngồi lại bên cạnh bắt đầu đọc sách cùng, nhưng thứ hắn xem đều là sách cổ về Thần Diên. Dù trên người Vệ Phong có mang đặc tính của Thần Diên, cũng có mọc vảy hộ tâm và ly hỏa đan, nhưng khi Giang Cố dò xét đan điền với linh căn của hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù là tộc diên điểu hay tộc giao nhân, phương thức tu luyện đều không giống với nhân tộc, theo lý mà nói thì sẽ không có cái gọi là đan điền hay linh căn, nhưng Vệ Phong không chỉ có mà tư chất còn có thể coi như không tệ.

Chỉ là vì nó bị bỏ hoang quá lâu, hai cái linh căn đều cực kỳ nhỏ yếu, đan điền và thức hải cũng bởi vì trước kia Vệ Phong suốt ngày ăn bậy đan dược nên cũng bị hư đến không nhìn ra được bộ dáng gì.

Mà về phương pháp giải độc giao nhân trong sách ghi lại rất nhiều, những thứ đó Giang Cố đều đã biết nhưng vẫn không thể giải được độc từ Vệ Phong.

Vì thế y lại đi xem ghi chép của tộc Diên Điểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vệ Phong tập trung xem sách được tầm nửa canh giờ thì cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến mãnh liệt, tối hôm qua hắn chỉ ngủ được có hai canh giờ, chữ trên mặt sách bắt đầu trở nên mơ hồ vặn vẹo quấn quanh nhau, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nhưng ý thức đã chìm vào trong hỗn độn, thậm chí còn có thể lập tức ngủ một giấc ngắn.

“Vệ Phong.” Giọng nói của Giang Cố vang lên bên tai hắn.

Vệ Phong ngẩng đầu lên, dùng sức chớp đôi mắt chua xót của mình, “Sư phụ.”

“Ngươi đang làm gì vậy?” Giang Cố vươn tay cầm lấy sách của hắn.

Vệ Phong có chút chột dạ nói: “Xem, xem sách?”

Hắn không biết mình đã ngủ quên trong bao lâu, lén lút ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Cố, cho rằng y sẽ giống như những trưởng lão kia mà lạnh lùng gay gắt răn dạy lại mình, hắn lo lắng duỗi thẳng lưng lại.

“Sở dĩ công pháp gọi là công pháp là bởi vì tu sĩ phải dùng nó để tu luyện.” Giang Cố rũ mắt nhìn Vệ Phong, “Ngươi có coi cái này cả trăm năm cũng vô dụng.”

Vệ Phong sững sờ nhìn y, bỗng nhiên có loại cảm giác đầu óc được thông suốt, không quá chắc chắn nói: “Ý của sư phụ là... phải vừa xem vừa tu luyện?”

Nhưng mà các trưởng lão trong tông môn lại dạy bọn họ là phải học thuộc nhớ kỹ trước thì mới có thể bắt đầu luyện tập.

“Dùng thân thể ngươi để nhớ kỹ nó, không phải bằng mắt.” Giang Cố lạnh lùng dạy bảo lại hắn, “Sau một canh giờ ta sẽ kiểm tra ba quyển đầu.”

Vệ Phong cho rằng mình đang nghe lộn, “Sư phụ, ngài nói là ba cái đầu?”

“Ba quyển đầu.” Giang Cố lạnh nhạt sửa lại, “Bắt đầu đi.”

Vệ Phong rất muốn cò kè mặc cả với y, nhưng Giang Cố nói xong liền ngồi xuống tiếp tục đọc sách, hơn nữa tốc độ đọc của sư phụ hắn rất nhanh, còn cực kỳ chuyên chú, trong lòng Vệ Phong dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như... Y đang ở bên cạnh bồi mình.

Ý nghĩ này lập tức làm cho hắn có tinh thần hơn, buộc mình phải bắt đầu luyện tập những quy luật vận chuyển linh lực cơ bản nhất, nhưng không biết vì sao mỗi lần vận chuyển tới một số nơi lại bị ngưng trệ bế tắc, chỗ thông thuận nhất vậy mà lại là bả vai bị lão biến thái kia bóp nát tối qua.

Vệ Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng châm hương nhắc nhở hắn thời gian còn lại không nhiều lắm, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu luyện tập.

Rất nhanh một canh giờ đã trôi qua, Giang Cố nói kiểm tra là thật sự tính kiểm tra, y thậm chí căn cứ vào công dụng của từng loại công pháp để ra đòn công kích Vệ Phong, sau mấy lần như này cho dù trí nhớ của Vệ Phong có không tốt đi nữa cũng sẽ nhớ được bảy tám phần.

“Sư phụ, ta vậy mà biết dùng rồi!” Vệ Phong kích động nhìn mảnh linh lực được ngưng tụ trong lòng bàn tay mình, bây giờ nó đã không còn trạng thái đụng cái là tiêu tán đi nữa. Trong lòng Vệ Phong cực kỳ mừng rỡ, đạt được thành tựu to lớn này làm hắn có cảm giác ngày mai là có thể lên Trúc Cơ.

Đây chỉ là là chút công pháp cơ bản nhất, cho dù là đứa trẻ bảy tám tuổi không cần mất đến hai canh giờ cũng làm được.

Nhưng Giang Cố không đả kích hắn, lần trước nóng vội suýt nữa dọa người chạy mất, lần này hắn sẽ từ từ chuẩn bị nước ấm nấu ếch, mà muốn thế thì trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm và ỷ lại của Vệ Phong.

Đến lúc đó cho dù hắn có nghiêm khắc như thế nào, Vệ Phong cũng không còn tâm tư chạy trốn nữa.

“Không tồi.” Giang Cố gật đầu, “Tiếp tục đi.”

Vệ Phong nhếch miệng cười với Giang Cố, hắn dùng sức gật đầu, tiếp tục vùi đầu đọc sách tu luyện.

Ánh mắt Giang Cố dừng ở trên sách, một hàng chữ nhỏ thu hút sự chú ý của y, “Nước bọt Diên Diểu là kịch độc, có thể giải bằng máu ở gốc cánh.”

Giang Cố nhìn về phía Vệ Phong đang ngồi trước án thư, hắn đang cau mày suy nghĩ, vai lưng có chút đơn bạc của thiếu niên được bọc trong đồng phục đệ tử, có thể mơ hồ nhìn thấy xương bả vai nhô lên.

Có lẽ thứ y trúng không phải độc từ giao nhân.

Mà con mồi bị hắn theo dõi không hề phát hiện, thoải mái phô tất cả điểm trí mạng ra bên ngoài mặc cho người ta đánh giá.

Ly hỏa đan còn chưa thành hình, cánh cũng chưa mọc ra, nếu lúc này lấy máu ở gốc cánh luôn có lẽ sẽ làm ảnh hưởng tới ly hỏa đan – nhưng vậy thì sao, hôm nay tâm tình hắn không tốt, dù sao cũng phải có người xui xẻo.

Tuổi tác cuốn sách cổ này đã lâu, trang trước bị dính liền với trang sau, ngay lúc Giang Cố đang định tách nó ra, Vệ Phong bỗng nhiên siết chặt nắm tay chạy tới.

“Sư phụ, người nhìn xem!” Vệ Phong thần thần bí bí giơ bàn tay cuộn lại thành hình nắm đấm lên trước mặt Giang Cố, nở nụ cười rồi liền mở lòng bàn tay ra.

Phốc.

Sau tiếng vang rất nhỏ, một đóa pháo hoa nho nhỏ nổ tung trong bàn tay Vệ Phong, đủ mọi loại linh lực sắc màu hóa thành những đốm sáng bay lơ lửng trên không trung, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập ý cười.

Giang Cố mặt không đổi sắc nhìn Vệ Phong: “......”

“Không đẹp sao sư phụ?” Vệ Phong thấy y không cười, hắn có chút bối rối mím môi, đôi mắt hơi rũ xuống kia không còn chút vui vẻ nào.

“Đẹp.” Giang Cố giật giật khóe miệng, không còn tâm tình tiếp tục đi nghiên cứu quyển sách cổ này nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn rất muốn vặn đầu Vệ Phong xuống xem bên trong chứa thứ gì.

Đại khái là nhìn ra sư phụ đã không thích rồi, Vệ Phong có chút ngượng ngùng ngồi trở lại trước thư án tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng thấy vài thuật pháp nhỏ thú vị cũng không dám đứng lên khoe khoang trước mặt y nữa, chỉ có sau khi làm được chút công pháp tương đối khó mới lặng lẽ liếc thầm một cái, chỉ cần Giang Cố nói không tệ là hắn đã mãn nguyện rồi.

Bất tri bất giác hương đã cháy đến ngọn cuối.

“Hôm nay đến đây thôi.” Giang Cố buông quyển sách trong tay xuống.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, Vệ Phong nhìn thoáng qua bên ngoài, lấy hết can đảm nói: “Sư phụ, ngày nào ngài cũng tới đây như vậy thật vất vả, nơi này cũng có nhiều gian phòng trống, hay ngài ở đây với ta đi?”

“Không cần.” Giang Cố từ chối, lại lần nữa biến mất tại chỗ.

Giống như là mãi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ không thể không làm.

Vệ Phong lắc đầu vứt hết đống ý niệm trong đầu này đi, rõ ràng sư phụ kiên nhẫn lại còn dịu dàng chỉ dạy hắn như vậy, hắn lại đi sinh ra loại ảo giác này, thật sự không nên.

Hắn vội vàng nuốt mấy viên tích cốc đan, tiện tay chọn ra vài món pháp bảo trong phòng rồi trực tiếp ngự kiếm bay ra sau núi.

Hắn không tin phía sau núi Dương Hoa tông có nhiều pháp trận như vậy, trốn vào đó còn có thể bị lão biến thái kia tìm được.

Có rất nhiều linh thú được nuôi dưỡng ở ngọn núi phía sau Dương Hoa tông, trong đó không thiếu mấy loại hung tàn táo bạo, khi còn bé Vệ Phong vô tình tiến vào đó rất nhiều lần và đều nhờ may mắn nên mới sống sót được, bây giờ dù đã trưởng thành hơn nhưng vẫn chẳng ngăn được trái tim thích tìm đường chết này. Hắn thường xuyên lén đến đây săn thú cùng Huyền Chi Diễn, đối với việc bên trong bố trí trận pháp như nào đã rõ như lòng bàn tay.

Nghĩ tới đây Vệ Phong có chút căm giận, tối hôm qua hắn thật sự hoảng sợ đến choáng váng hết cả đầu óc, vậy mà không nghĩ tới một nơi ẩn náu hoàn hảo như vậy.

Tốc độ khi ngự kiếm nhanh hơn phi thuyền rất nhiều, Vệ Phong vốn muốn tìm một sơn động do linh thú đào ra, nhưng nhìn thấy mấy chiếc tổ trên vách đá kia hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Hắn cảm thấy những cái tổ dựng lên từ cỏ khô kia nhìn qua trông vô cùng... thoải mái.

Điên rồi à!?

Vệ Phong nhịn không được cảm giác muốn gãi xương bả vai đang ngứa ngáy của mình, lại nhớ tới lão biến thái kia từng có nói cái gì đó về mọc cánh, hắn ghét bỏ rít lên một tiếng.

Biến thành con cá trơn trượt tanh tưởi thì thôi đi, lại còn biến thành chim có hai cánh to ngày nào cũng rụng lông thật sự có chút khó có thể chịu được.

Dù nghĩ như vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm một tổ chim vô chủ trên chỗ vách đá rồi rúc mình vào trong đó.

Lúc đầu hắn còn gáng gượng không chịu ngủ, nhưng hôm nay nhìn quá nhiều sách lại còn luyện tập rất nhiều loại công pháp, chỉ sau vài hơi thở mí mắt đã trở nên nặng trĩu.

Mà ở trong một hồ nước cách tổ chim kia không xa, một bóng hình giao nhân to lớn chầm chậm nổi lên trên mặt nước, nó nhắm mắt lại ngửi ngửi không khí không khí xung quanh, bắt được chính xác mùi vị thuộc về Thần Diên, mơ hồ nói một câu không rõ bằng tiếng giao nhân, “Tiểu thiếu chủ...... Hóa Diên......”

Nó nhảy ra khỏi mặt nước, chiếc đuôi cá trắng ngà hóa thành đôi chân thuộc về nhân loại, bay về phía vách đá nơi Vệ Phong đang nằm.

Đáng tiếc còn có người nhanh hơn nó.

Giang Cố đứng bên kia vách đá nhìn Vệ Phong đang ngủ say.

Vệ Phong chọn một tổ chim lớn cũ nát, cả người đều rúc ở trong góc, tư thế trông cực kỳ giống thai nhi cuộn mình trong cơ thể mẹ, trên lưng hắn mọc ra một đôi cánh lông xù, chiếc cánh đó còn rất nhỏ nhưng vẫn dài bằng cánh tay của một người trưởng thành, hiển nhiên còn chưa được phát dục hoàn toàn, bên cạnh lông vũ trắng còn có một vòng màu xanh bạc rất nhạt, giống như ngọn lửa đang cháy.

Trông xấu xí chẳng ra gì.

Giang Cố khó nén vẻ ghét bỏ dưới đáy mắt, đang suy nghĩ xem nên trực tiếp bẻ gãy đôi cánh kia hay là dùng dao găm gọt đi thì đột nhiên bị một mùi tanh kỳ lạ xộc thẳng vào người.

Trong chớp mắt, Giang Cố chộp lấy Vệ Phong còn đang ngủ say, trường kiếm lập tức hiện ra trên tay đỡ lấy móng vuốt sắc bén của đối phương.

“Tiểu thiếu chủ... Trả lại cho ta!” Thân hình đối phương cực kỳ cao lớn, mái tóc xoăn dài màu đen xõa tung sau lưng, ngũ quan thâm trầm, con ngươi trắng xám oán hận nhìn chằm chằm Giang Cố.

Là giao nhân trong vực sâu ở bí cảnh Triều Long, hình như tên là Thanh Độ, Giang Cố cho rằng hắn đã sớm chết, không ngờ vẫn còn sống.

Giang Cố một tay ôm Vệ Phong, bàn tay còn lại áp vào gốc đôi cánh kia, lông tơ nơi đó mềm mại lại mẫn cảm, Vệ Phong đang ngủ say vô thức run lên.

Động tĩnh lớn như vậy còn chưa tỉnh lại, rõ ràng đã mệt đến muốn chết.

Giang Cố có chút ác ý nhéo nhéo đôi cánh của Vệ Phong, người bị y ôm lại run lên, mặt Giang Cố không chút thay đổi nhìn về phía Thanh Độ, “Hắn là đồ của ta.”

“Không được đụng! Tiểu thiếu chủ! Cánh!” Thanh Độ lập tức giận dữ lao về phía Giang Cố.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Số ký tự: 0